Bạch Ly Nhược tức giận nghiến răng, nào có ai da mặt lại dày như vậy? Trong lúc vùng vẫy hắn đã cởi bỏ tiết khố của nàng, động thân tiến vào nơi ấm áp chặt chẽ của nàng.
Phong Mạc Thần kêu "Ti" một tiếng, tư thế của nàng không đúng, lại quá chặt, làm đau hắn, Bạch Ly Nhược cũng không khá hơn chút nào, đánh lồng ngực của Phong Mạc Thần để cho nàng rời khỏi.
"Ngoan, đừng lộn xộn." hai tay Phong Mạc Thần nắm ở eo nàng, điều chỉnh tư thế.
"Chàng làm đau ta." Bạch Ly Nhược bất mãn cau mày, cắn chặt lấy môi dưới, kiềm chế rên rỉ sắp sửa thốt ra.
"Hư" Phong Mạc Thần nháy mắt với nàng, một tay chuyển xuống phía dưới, bắt đầu trêu chọc nàng, thấy được nàng có chút ẩm ướt động tình, liền bắt đầu di chuyển vòng eo.
Bạch Ly Nhược bị hắn đụng cực kỳ cao, sau đó dựa vào sức nặng của thân thể mình trầm xuống, như vậy hắn càng vào thêm sâu, cuối cùng nàng cắn môi cũng không ức chế nổi rên rỉ, mắt phượng hắn híp lại, cả người đắm chìm trong khoái cảm nàng mang lại.
Xe ngựa đi rất chậm, thỉnh thoảng lại lắc lư mập mờ, hầu như tất cả mọi người ai cũng biết người trong xe ngựa đang làm gì, sắc mặt Phong Mạc Nhiên một mảnh đen kịt, nhìn mui xe không ngừng đung đưa, hung hăng quăng rèm xuống, mắng câu không biết thẹn.
Phương Nham ngượng ngùng ở bên cạnh, tai nghe bốn phía, mắt nhìn tám hướng, hiện tại trên giang hồ, không biết có bao nhiêu người có ý đồ với bảo tàng.
Bạch Ly Nhược đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487779/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.