"Mẫu hậu, đương nhiên nhi thần không có ý kiến gì, chỉ là trong lòng của Thần Vương không dễ chịu, vợ chồng người ta khó khăn lắm mới hòa thuận, tại sao người lại muốn người ta chia lìa?" Phong Mạc Nhiên ngồi ở bên cạnh loan xá của Thái hậu, giúp Thái hậu bóp chân, bộ dáng mẫu từ tử hiếu.
"Mẫu hậu, nhi thần muốn sớm đưa Ly Nhược ra khỏi cung, hi vọng mẫu hậu thành toàn." Phong Mạc Thần bị buộc bất đắc dĩ, kiên trì xin đi giết giặc.
"Hoàng huynh, các ngươi đi đi, trẫm cho ngươi ở nhà ba ngày chăm sóc hoàng tẩu." Phong Mạc Nhiên hào phóng phất tay, hướng về phía Phong Mạc Thần cười.
Phong Mạc Thần lập tức có dự cảm bất thường, quay đầu lặng lẽ nhìn Bạch Ly Nhược, dìu Bạch Thanh Loan lên kiệu rời đi.
Bạch Ly Nhược thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay về phía Thái hậu và Phong Mạc Nhiên hành lễ, sau đó rời đi.
Trong Loan hoa cung, đôi mi thanh tú của Bạch Ly Nhược nhíu chặt, Phong Mạc Nhiên xuất hiện rất đúng lúc, đến tột cùng là hắn không nhận ra mình, hay là có mưu đồ gì khác?
Không thể nào, hắn không thể nào nhận ra mình, nô tỳ phục dịch trên dưới trong Loan hoa cung này đã hậu hạ Bạch Thanh Loan đã hai năm cũng không nhận ra mình, làm sao hắn có thể nhận ra?
Đưa tay vuốt ve nốt rùi son trên cổ mình, trong lòng mơ hồ có chút bất an, ba ngày, chỉ cần sống qua ba ngày, chỉ cần Bạch Thanh Loan và Vân Cảnh Mạch rời đi, nàng có thể hư không tiêu thất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487756/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.