“Nhược Nhi, nếu như ta cầu xin ngươi ở lại với ta, ta sẽ cho ngươi tất cả, ngươi nhất định sẽ không đồng ý đúng không?” Phong Mạc Nhiên nói rất khẽ như gió thổi, tựa như như không có, âm thanh nhẹ nhàng bay vào tai Bạch Ly Nhược, nàng cúi đầu dùng im lặng để trả lời hắn.
“Đứa ngốc, trẫm hậu cung ba nghìn giai lệ, làm gì có chổ cho ngươi ở lại.” Phong Mạc Nhiên cười khinh thường, bộ dáng như cực kỳ khinh thường biểu tình của nàng lúc này.
Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, nhíu mày, bực mình nói “Làm gì có hoàng thượng như vậy, một chút dáng vẻ hoàng thượng cũng không có.”
Phong Mạc Nhiên bắn vào thái dương Bạch Ly Nhược một cái, cười nhạt nói “Nhược Nhi, ngươi tin hay không tin ta?”
Bạch Ly Nhược vỗ về chổ bị đạn bắn đau trên thái dương, phản đối nói “Gì chứ?”
“Đưa tay cho ta.” Phong Mạc Nhiên chìa tay ra, bàn tay thon dài, mềm mại, xinh đẹp như tay con gái, đang đặt dưới Dạ Minh Châu, đặc biệt dễ thấy.
Bạch Ly Nhược không chút do dự đặt tay mình vào lòng bàntay hắn, chưa kịp la lên, hắn đã lôi nàng nhảy xuống cửu trọng bảo tháp.
Tốc độ nhanh như tên bắn trong màn đêm, Bạch Ly Nhược hét ầm lên, nếu hắn buông tay nàng sẽ tan xương nát thịt.
Tiếng cười của Phong Mạc Nhiên trong đêm vô cùng sảng khoái, một tay nắm tay nàng, một tay ôm vòng eo nhỏ của nàng, lúc sắp rơi xuống đất, nhoáng một cái toàn thân đã như cây lê đứng vững trên mặt đất.
Bạch Ly Nhược mặt đỏ bừng, hù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487754/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.