Ban đêm, không khí tràn ngập mùi hoa; hơi thở mùa xuân luôn ấm áp, từng điểm cực kỳ sáng chói. Bạch Ly Nhược có thói quen không đóng cửa sổ, bất ngờ từ đó có một người nhảy vào.
Qủa nhiên, Phong Mạc Thần xuất hiện trước mắt, Bạch Ly Nhược hoảng sợ, hắn đến bằng cách nào mà lại yên lặng không một tiếng động như vậy?
“Gì chứ? Mất hứng khi thấy ta sao?” Phong Mạc Thần cau mày, hờn giận, nhìn thẳng mặt nàng.
“Mất hứng trông thấy ngươi, ngươi có thể không tới sao?” Bạch Ly Nhược trả lời một cách mỉa mai, đưa tay đóng kỹ cửa sổ.
“Không thể!” Phong Mạc Thần quả quyết, nhìn đường cong yểu điệu của nàng, từ phía sau ôm lấy eo nàng “Không được giãy dụa, ta chỉ ôm ngươi một cái, bằng không, chuyện khác xảy ra, ngươi chớ trách ta.”
Bạch Ly Nhược cắn răng, nhớ tới vết thương trên người hắn, vẫn nên nhịn, nhàn nhạt hỏi “Thái hậu là hạng người gì?”
Phong Mạc Hầu ôm nàng, ngồi trên ghế, để nàng ở trong ngực mình, nhỏ giọng “Thái hậu ngấm ngầm mưu tính, ngày mai ta đón ngươi trở về vương phủ, ngươi ở hoàng cung không an toàn.”
“Ta không về.” Bạch Ly Nhược lên tiếng cự tuyệt.
“Bởi vì Phong Mạc Nhiên sao?” Phong Mạc Thần cầm tay Bạch Ly Nhược, đặt ngón tay nàng ở trong miệng gặm cắn, thấy nàng không trả lời, cắn mạnh một cái, “Hử? Nói chuyện.”
“A”, Bạch Ly Nhược bị đau, rút tay về “Vết thương của ngươi khá hơn chút nào chưa?”
“Ta cho ngươi biết, đời này, ngươi phải một lòng ở bên cạnh ta, bất kỳ kẻ nào, nếu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487743/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.