Chương trước
Chương sau
Phong Mạc Nhiên ho khan một tiếng "Không có việc gì."
Thị vệ ngẩn một chút rồi xoay người lại, tiếp tục canh gác ở cửa.
"Các ngươi nữa, ta không đánh rơi gần đây nên cố tìm xa xa thử." Phong Mạc Nhiên lớn tiếng bất mãn với tên thị vệ đó, bắt hắn tránh xa cửa canh.
Trong lãnh cung, hai tỷ muội gặp nhau, không có kích động ôm ấp, cũng không có cảm giác bồi hồi nhung nhớ, chỉ là lặng yên nhìn vào dung mạo giống nhau như tạc của đối phương.
"Tỷ tỷ có khỏe không?" Bạch Ly Nhược thấp giọng, không được tự nhiên lắm nhìn một Bạch Thanh Loan tóc xõa áo trắng.
"Ở chỗ quái quỉ này, sao có thể tốt được?" Bạch Thanh Loan không thắc mắc là nàng vào bằng cách nào, ba búi tóc đen xõa ở sau ót, ở chỗ này, cho dù có vấn tóc trang điểm, cũng không biết cho ai nhìn.
"Tỷ cố chăm sóc tốt cho mình, muội sẽ nghĩ cách cứu tỷ ra ngoài." Bạch Ly Nhược cúi đầu, đối diện với một Bạch Thanh Loan khốn khổ có chút không đành lòng.
"Không cần, ta ở chỗ này đã quen rồi." Bạch Thanh Loan nhàn nhat, thiếu đi hẳn thái độ kiêu căng ương ngạnh lúc trước.
"Quen ư." Đáy lòng nhất thời chua xót, nhớ tới khuê phòng của tỷ tỷ ở Bạch phủ, hôm nay trông thấy lãnh cung, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không có.
"Muội đi đi, truyền lại với phụ thân và ca ca rằng là ta rất khỏe, đừng để bọn họ lo lắng." Bạch Thanh Loan nhìn ánh dương chói mắt ngoài cửa sổ, mắt khẽ nhắm.
Bạch Ly Nhược trầm mặc, hồi lâu, chậm chạp đi tới cửa, mỗi bước vừa quan sát Thanh Loan, thấy nàng vẫn là im lặng, sau đó mới yên tâm ra cửa.
Phong Mạc Nhiên thấy Bạch Ly Nhược ra ngoài nhanh như vậy, có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng đánh lạc hướng thị vệ lần nữa, "Ngươi, tới đây."
Thị vệ ngạc nhiên, lại khom mình hành lễ.
Bạch Ly Nhược lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng bước ra, lẻn ra sau Phong Mạc Nhiên.
"Ngươi đi gọi bọn chúng trở về hết đi, tìm không thấy cũng không sao, không phải là đồ vật quan trọng gì." Phong Mạc Nhiên nhàn nhạt, nhìn Bạch Ly Nhược một cái, vuốt cằm nói "Đi thôi, chúng ta hồi cung."
Trên đường, Bạch Ly Nhược vẫn trầm mặc, vô luận Phong Mạc Nhiên có trêu chọc nàng thế nào, nàng cũng không mở miệng.
Khi về tới Lưu Hoa uyển, Bạch Ly Nhược đột ngột quỳ xuống trước mặt Phong Mạc Nhiên, đôi mắt long lanh không hề chớp nhìn chăm chú vào hắn "Hoàng thượng, mong người hãy thả tỷ tỷ của ta, tỷ ấy thật gầy quá."
Phong Mạc Nhiên kinh hãi, cuống quít đỡ Bạch Ly Nhược dậy, nhưng có thế nào thì nàng cũng không chịu.
"Này, ngươi đây là đang ép ta." Phong Mạc Nhiên chau mày, tức giận lên.
"Hoàng thượng, người nhất định phải có cách nào đó, xin người, hãy cứu tỷ ấy." Bạch Ly Nhược biểu lộ ánh mắt cầu xin.
Phong Mạc Nhiên bỗng phiền não, phất vạt áo một cái, rời đi không quay đầu lại.
Liên tiếp vài ngày, Bạch Ly Nhược không còn gặp Phong Mạc Nhiên, chỉ có Phong Mạc Thần đến mấy lần, lần nào cũng mang theo thuốc mỡ băng vải, ép nàng giúp hắn thay thuốc. Bạch Ly Nhược không muốn dây dưa với hắn, nàng vội vã thay thuốc sau đó đuổi hắn đi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.