Chương trước
Chương sau
“Đáng lẽ ngươi không nên làm vậy, động thủ giết Thần Vương –” Người áo đen chỉ bật lên một câu, vẻ mặt u ám, cùng lời nói lạnh lùng khiến cho Bach Ly Nhược run rẩy.
Đúng ngay khi thanh kiếm gần cắt ngang qua cái cổ trắng nõn, thì tích tắc bỗng bị ngăn lại.
Một thanh kiếm dài của người có khuôn mặt chữ điền, áo xanh, đi phía sau một vị bạch y công tử, trong tay người đó cầm một chiếc quạt tre, vẻ mặt lo lắng nhìn Bạch Ly Nhược.
Phương Nham cùng người áo đen đánh nhau, Bạch Ly Nhược liền lui về sau, định lấy thanh súng trong ngực ra, tên người áo đen dường như đoán được ý nghĩ của nàng, cổ tay xoay chuyển, một quả chông sắt đen đánh tới nàng.
Bạch Ly Nhược muốn tránh né nhưng không kịp, bạch y công tử khẽ nhúc nhích thân hình, chiếc quạt trong tay “xoạt” mở ra, chông sắt va vào chiếc quạt, “ầm” một tiếng nổ tung, vô số mảnh vụn bắn về phía Bạch Ly Nhược.
Bạch y công tử bất đắc dĩ, đành phải dùng thân đỡ thay Bạch Ly Nhược. Phương Nham vừa thấy chủ tử bị thương, tấn công càng mạnh mẽ hơn, đường kiếm rít gào xé gió.
Người áo đen thấy vô vọng thoát thân, mà một người trong đó liều lĩnh tấn công Phương Nham, người còn lại thì tháo chạy.
Thình lình tên người áo đen nhân đó cũng bị Phương Nham đánh bại, tên còn lại tưởng đã chạy trốn bất ngờ ném thêm hai quả chông sắt nữa.
Bạch Ly Nhược đưa lưng về phía người áo đen, quả chông thẳng tắp đánh vào lưng của nàng, sắc mặt nàng trắng bệch dìu lấy bạch y công tử, người này đã bị trúng độc, không nhận thấy được nàng đang bị thương.
Nắm tay Bạch Ly Nhược, bạch y công tử đổ đầy mồ hôi lạnh, khó khăn nói, “Ta sẽ để Phương Nham đưa cô nương trở về Thần Vương phủ.”
Bạch Ly Nhược ra sức lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt vô cùng, run giọng nói “Không, ta không trở về Vương phủ đâu.”
Phương Nham đỡ lấy bạch y công tử, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng “Công tử, người bị trúng độc, chúng ta phải nhanh đi thôi!”
Bạch y công tử lắc đầu “Trước tiên, phải đưa Thần Vương phi trở về phủ.”
Bạch Ly Nhược cuống quít đứng lên “Không, ta không trở về phủ, các người đi đi, Phương công tử mau đưa chủ tử của ngươi trở về, một mình ta có thể xoay sở được.”
Bạch y công tử loạng choạng muốn đứng lên, lại bị Phương Nham giữ chặt, ngưng trọng nói “Công tử, người cứ để cho Vương phi rời khỏi, chúng ta cũng phải nhanh trở về thôi!”
“Vương phi.” Bạch y công tử vươn tay về phí Bạch Ly Nhược “Người mau trở lại Thần Vương phủ, một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, mau về đi.”
Bạch Ly Nhược nhìn không chớp vị công tử kia mà lui về phía sau, nàng sợ quay người lại, sẽ lộ chông sắt phía sau lưng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, ý thức có chút mơ hồ, thì thào “Không, ta không trở về Thần Vương phủ, chết cũng không trở về!”
“Phương Nham, nàng ta hình như không ổn, ngươi đi xem sao!” Bạch y công tử chống vách tường, chậm chạp đứng dậy.
Phương Nham do dự một chút, Bạch Ly Nhược đã ngất xỉu trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm như cũ “Ta không trở về, chết cũng không trở về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.