Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, ánh mắt kinh hãi, nắm chặt hòn đá phía sau, lạnh nhạt nói “Ngươi sẽ không được toại nguyện đâu.”
“Thật thế không? Dao găm trong tay Đan Cơ rạch một đường trên mặt Bạch Ly Nhược, gương mặt xinh đẹp của nàng ta nhìn dữ tợn thêm mấy phần, nàng ta chưa kịp dùng sức một lần nữa, phía sau đã có một thanh kiếm đâm xuyên thấu trái tim. Cúi đầu nhìn xuống, không thể tin được, lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng ngực, vũ khí trong tay vô lực rơi xuống, chậm chạp xoay người, nhìn thấy gương mặt Hàn Thiên Mạch không chút thay đổi.
“Ly Nhược, ta tới chậm.” Hàn Thiên Mạch rút gươm về, vươn người tiến vào cửa động, ánh sáng yếu ớt kéo dài bóng dáng của hắn, khuôn mặt như ngọc, nụ cười nhu hòa.
Bạch Ly Nhược chậm chạp đứng lên, hai tròng mắt rơi ra hạt ngọc trong suốt, nhẹ nhàng lắc đầu, nói “Không muộn đâu…”
Hàn Thiên Mạch thở phào, mím môi nhìn vết thương trên gương mặt Bạch Ly Nhược, sự thương tiếc hiện lên từ trong đáy mắt, thanh kiếm bên tay phải thả lỏng ở phía sau, tay trái xoa vết thương trên má nàng, từng chút từng chút, như gió xuân êm dịu lả lướt trên mặt hồ.
Bạch Ly Nhược nhìn Hàn Thiên Mạch, thất thần, bị hắn ôm ở trong ngực, tiếng nói ấm áp của hắn quanh quẩn trong đầu nàng “Ly Nhược, đi với ta, chúng ta cùng nhau rời đi.”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, “Phong Mạc Thần còn đang nắm giữ Bạch gia trong tay, ta không thể đi được.”
Hàn Thiên Mạch cười bí hiểm, xoay người, trường kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487698/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.