Hàn Thiên Mạch lúng túng cười: “Tiểu Man tỷ tỷ, ta ăn gian nhưng ngươi và chủ nhân ngươi đều vui vẻ, ta có ý tốt thế này, buổi trưa mời ta ở lại nơi này ăn cơm đi.” Tiểu Man nhăn mũi hừ một tiếng, quay đầu đi ra làm cơm. Bạch Ly Nhược che miệng cười lên, đứng dậy đi giày, Hàn Thiên Mạch tới đỡ nàng: “Làm sao mà rời giường, vết thương trên lưng nàng vẫn chưa khỏi.” “Ta không sao rồi, nằm lâu khéo xương cũng bị nát.” Bạch Ly Nhược đứng lên, đem mái tóc trước ngực vấn lên trên tai, mỉm cười nói, “Ta đi giúp Tiểu Man nấu cơm.” Hàn Thiên mạch theo sát sau đó: “Được, chúng ta cùng làm, ta cũng đã lâu không làm cơm.” “Sao cơ, Hàn công tử, huynh cũng biết làm cơm?” Bạch Ly Nhược kinh ngạc ngước mắt, ánh mắt trong suốt, ánh mắt nghi ngờ. “Ừ, khi còn bé trong nhà nghèo, mẫu thân thường xuyên ngã bệnh, ta liền học nấu cơm.” Hàn Thiên Mạch không quan tâm gật đầu, đi tới phòng bếp trước. Bạch Ly Nhược biết trong Lạc Hoa viện này đồ ăn cũng chỉ có trồng cải trắng, Tiểu Man làm chút dưa muối, hai người thường ngày phải dựa vào những thứ này. Cầm giỏ đồ ăn, vén váy đi hái cải trắng, mấy ngày trước đây vừa mới mưa, nhiều chỗ có bùn lầy, nàng vừa mới giẫm xuống đất, giày thêu đã bị dính bùn, váy cũng bị dính nốt. Bất chấp bùn đất, nàng khó khăn rút chân lên đi tới hai khóm cải trắng, bên cạnh vang lên những tiếng cười cợt, nàng quay đầu lại, là một đám thị thiếp đi qua Lạc Hoa viện, nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng liền cười trộm. Nàng lau đi mồ hôi trên trán, lạnh lùng liếc các thị thiếp, tiếp tục khom lưng hái hai khóm cải trắng. Đối với tiếng cười nhạo của người khác không lưu tâm, nàng bước ra đi tới đường đá, nhìn dấu chân lún bùn của nàng, mọi người càng cười thêm không chút kiêng kỵ. Ở giữa có một vị cô nương tên Hoa Nhị, ánh mắt nàng ta cao ngạo híp lại, cười duyên nói “Vương phi tỷ tỷ, người ở trong viện này, so với cải trắng đều rất đẹp. Vương phi tỷ tỷ rất thích hợp để trồng rau.” Mọi người lại càng cười lớn, Bạch Ly Nhược liếc các nàng một cái, coi như không có chuyện gì xảy ra đi tới đường đá, khí lực của nàng đi lại rất khó khăn, bước chân cuối cùng bước lên đường đá nhưng bị lún sâu trong đất bùn, vô luận thế nào cũng không rút ra được. Người mặc y phục màu xanh tên Thanh Liên cười lớn nhất, nha hoàn bên cạnh cũng ồn ào theo “Vương phi có cần chúng ta giúp người rút chân hộ ra không?” Bạch Ly Nhược thanh mâu vi liễm, thở gấp, “Các vị nếu như đến để chê cười ta, hiện tại cũng đã thỏa nguyện rồi, mời trở về đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]