Lời nói của nàng cực kỳ dịu dàng, ý là nếu như ngươi không muốn ta chịu nhiều hình phạt thêm nữa, đừng bảo vệ ta.
Hàn Thiên Mạch than dài một hơi, gương mặt tuấn tú lộ vẻ thương tiếc, xoay người hướng về phía Bạch Ly Nhược đạm nói: “Thật xin lỗi.”
Bạch Ly Nhược cúi đầu, khổ sở cười một tiếng, ẩn chứa trong hàng mi dày là hình bóng như ma vương của ai kia, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, mang theo chút cô đơn, nhìn Hàn Thiên Mạch trong lòng đang sợ hãi.
Thấy Bạch Ly Nhược bị mang đi, tinh mâu của Hàn Thiên Mạch sụp xuống, hắn từng bước tiêu sái đến bên cạnh Phong Mạc Thần, bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ nhận lời mời của ngươi, ở lại Vương phủ.”
Phong Mạc Thần nghiến răng, gương mặt tuấn mỹ lóe hàn quang, khiến bầu không khí cũng căng thẳng, giọng nói bỗng nhiên, lạnh lùng hẳn: “Ngươi chắc chắn không?”
“Sao thế? Bây giờ Thần Vương gia hối hận rồi à?” Hàn Thiên Mạch lãnh cười.
“Tùy ngươi.” Phong Mạc Thần phất tay áo, xoay người rời đi.
Hình phạt đánh hai mươi trượng, nặng thì tàn phế, nhẹ thì hư tổn gân cốt, Bạch Ly Nhược bị đưa trở về Lạc Hoa viện, nữ quan nhìn nàng, một cách rất kỳ quái, vị Vương phi dịu dàng yếu ớt này, lại có thể chịu được hai mươi gậy.
Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, quần áo trên người đầy vết máu loang lổ, phần y phục phía sau lưng sớm bị rách từng mảnh, càng lộ rõ vết máu, một số vết thấy cả da thịt, như những chú bướm đỏ vờn nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487679/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.