Lúc đứng dậy mặc quần áo, nhìn thoáng qua tấm ván gỗ giường đơn sơ, chợt hiểu vì sao nàng không mặc quần áo mùa đông, thì ra là y phục của nàng dùng làm chăn hết rồi.
Một cô gái quật cường cứng cỏi như vậy, nàng không nhờ nội vụ phòng tìm giúp cho một tấm chăn sao? Người trong Vương phủ không phải mỗi tháng đều có chi bạc cùng một ít đồ dùng.
Sáng sớm, khi Tiểu Man hầu hạ Bạch Ly Nhược thay quần áo, phát hiện giọt lệ ngay khóe mắt nàng cùng chăn đệm bừa bãi, nàng suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, Bạch Ly Nhược lạnh nhạt lắc đầu: “Chẳng qua là bị một con súc sinh chiếm đoạt, không nghiêm trọng đâu.”
Tiểu Man nhìn Bạch Ly Nhược yên lặng mặc quần áo, yên lặng dọn giường, sắc mặt bỗng tái nhợt “Tiểu thư, tối hôm qua, người bị ai ăn hiếp sao?”
Bạch Ly Nhược quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tiểu Man “Ta không sao, ngươi bận thì đi trước, ta muốn yên tĩnh chốc lát.”
Tiểu Man nghẹn ngào rời đi, cũng không dám khóc thành tiếng. Nàng cho là, tiểu thư của nàng bị kẻ xấu vũ nhục. Đều do nàng cả, buổi tối ngủ say quá, nàng không thể bảo vệ tốt tiểu thư.
Buổi trưa đến, hai người đều quên nấu cơm, một người ở trong phòng ngẩn ra, một người ở ngoài phòng lơ ngơ, cho đến khi Hoa ma ma phái người đem ít chăn bông và áo bông, cùng một số đồ dùng khác, hai người mới tỉnh lại.
Nhìn Lạc Hoa viện đổi mới hoàn toàn, Bạch Ly Nhược có loại suy nghĩ kinh tởm. Nàng hình như là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487668/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.