Từ sau khi Bạch Ly Nhược phải nằm ở trên giường uống thuốc, tâm tình cũng khá hơn, nhìn nước mắt trên mặt Tiểu Man, lại đau lòng cùng với buồn cười: “Tiểu Man, ngươi khóc cái gì, ta đây không phải vẫn còn sống đó sao?”
Tiểu Man lắc đầu, nước mắt lã chã: “Tiểu thư, về sau không bao giờ vì Tiểu Man chịu khổ nữa, Tiểu Man chỉ là hạ nhân, không đáng.”
“Đứa ngốc này, ngươisao lại là hạ nhân được, người là muội muội tốt của ta.” Bạch Ly Nhược an ủi Tiểu Man, dịu dàng lấy ống tay áo giúp nàng lau lệ.
Tiểu Man lại lắc đầu: “Tiểu thư, không thể nói những lời này, sẽ bị trách phạt.”
Bạch Ly Nhược gật đầu: “Tiểu Man giúp ta rót ly trà được không? Miệng ta rất khô.”
Tiểu Man nín khóc mỉm cười: “Tiểu thư, nô tỳ có mang từ Bạch phủ một ít mứt hoa quả, lúc trước người còn không cho, bây giờ đã có ích rồi phải không?”
Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng mỉm cười: “Đúng vậy, Tiểu Man thông minh nhất.”
Liên tục vài ngày, Bạch Ly Nhược không thấy bóng dáng Phong Mạc Thần. Không có hắn, nàng càng vui vẻ thanh nhàn, nhưng mà không ngừng có thị thiếp lui tới giả ý vấn an khiến nàng ứng phó cũng đau đầu.
Tính đến hôm nay, nàng vào cửa đã nửa tháng, bởi vì bị bệnh, ngay cả thời gian về nhà thăm phụ mẫu cũng cũng không có. Ở Vương phủ mấy ngày, nàng cũng thăm dò các thị thiếp của Phong Mạc Thần.
Được sủng ái nhất, không những là Lạc Phương phu nhân của Phân Hoa viện, Tích Ngọc phu nhân của Ngọc Hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487660/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.