Hạ Phù Dung tỉnh lại từ trong giấc mộng, cảm giác đầu óc choáng váng mờ mịt, từ lâu không có ngủ nhiều như vậy, giờ này là lúc nào ? Nhìn trời bên ngoài như tờ mờ sáng lại giống như sắp hoàng hôn rồi.
“Tiểu Cúc?” Tại sao lại không có ai? Đột nhiên lại nghĩ đến Tiểu Cúc vẫn h ôn mê bất tỉnh “Bích Thanh?”
Ngoài cửa truyền tiếng đến bước chân, đẩy cửa vào lại là Bích Quỳnh “ Nương nương tỉnh rồi?”
“Ừhm” Hạ Phù Dung gật đầu “Bích Thanh đâu?”
Mới vừa nói xong , Bích Thanh đi vào “ Nương nương gọi nô tỳ?”
“Không có việc gì, vừa rồi không nhìn thấy nên hỏi thôi.”
“A. . . . . Nương nương ngài tỉnh lại rồi, người ngã rồi ngủ thật an ổn, mới lúc nảy. . . . . .”
“Bích Thanh.” Bích Quỳnh cắt ngang lời nói của Bích Thanh, chuyển qua nói với nàng “ Nương nương nghỉ ngơi tốt rồi sao? Có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
“Không cần.” Hạ Phù Dung lắc đầu “ Đúng rồi, Bích Thanh vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?” Nàng muốn Bích Thanh tiếp tục nói hết.
“Bích Thanh là nói lúc nãy muội ấy cũng vừa mới nghỉ ngơi một lúc.” Bích Quỳnh đáp trước, nói xong nhìn Bích Thanh một cái.
Bích Thanh nhìn không hiểu, trả lại cho Bích Quỳnh một cái xem thường nói “ Nô tỳ muốn là nghỉ ngơi tốt nha. Vừa rồi Lệ phi nương nương cùng rất nhiều nương nương đến đây náo loạn một lúc lâu, tuy nhiên tất cả là Bích Quỳnh ngăn cản, nhưng nô tỳ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318528/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.