“Chúng ta......” Ta muốn hỏi, nhưng không biết hỏi như thế nào.
Thiện Xá ngẩn người, lập tức buông ta ra. “A, không có, chúng ta không có gì.”
Nhìn ánh mắt lẩn tránh của hắn, trực giác nói cho ta biết hắn có chuyện gì đó, hơn nữa còn có liên quan đến ta. Chẳng lẽ chủ nhân của thân thể này có quan hệ gì với Thiện Xá?
Ta nhìn hắn, ta và hắn chung đụng với nhau ở trại lính đã lâu, hai người cũng coi như là huynh đệ cùng sinh cùng tử. “Thiện Xá, chuyện ta mất trí nhớ ngươi cũng biết, có rất nhiều chuyện ta không nhớ rõ, nhưng ngươi lại không quên! Có thể nói cho ta biết chuyện lúc trước được không? Ta thật sự vô cùng muốn biết.” Ta nói rất thành khẩn, Thiện Xá hình như có chút do dự.
Ta thấy có hi vọng, đang muốn thừa thắng xông lên, bên ngoài liền truyền vào giọng nói của Tu Hồng Miễn. “Thiện Tướng quân lừa trẫm ra ngoài, thì ra là vì muốn gặp ái phi của trẫm.”
Bầu không khí liền trở nên lúng túng, cảm giác cứ như bị bắt gian tại trận.
“Hoàng thượng nói quá lời, mạt tướng xin cáo từ.”
Ê, không phải cứ thế mà đi chứ?! Ta... Ta còn có vấn đề chưa hỏi mà! Nhìn theo bóng lưng Thiện Xá rời đi, ta muốn gọi hắn quay lại thế nhưng lại không dám gọi.
“Thế nào? Ái phi, luyến tiếc sao?”
Ta nhíu mày, đáp án ta muốn biết nhất ~ ta sắp có thể biết được rồi! Ta có chút tức giận nhìn về phía Tu Hồng Miễn, hắn dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318343/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.