Ngày hôm sau, Tu Hồng Miễn vừa hạ triều liền chạy tới cung Dư Điệp của ta, Bích Quỳnh cũng thấy kinh ngạc không thôi, cũng không phải bởi vì Tu Hồng Miễn đến, mà bởi vì ta nhiệt tình tiếp đón hắn một cách khác thường.
“Hoàng thượng, ngài tới rồi? Ngồi đi, ngồi. Mấy ngày nay trời hơi lạnh, phải mặc thêm một số y phục”
Tu Hồng Miễn đắc ý nhướng mày. “Nghe Dung nhi nói vậy, hình như quả thật có hơi lạnh.”
Ta vừa nghe, vội vàng hô. “Bích Quỳnh, nhanh, đi vào trong phòng ta lấy áo choàng ra, lấy cái màu đen đó!”
Bích Quỳnh nâng cái cằm suýt rơi xuống đất lên, đi vào bên trong phòng.
“Hoàng thượng, ngài có đói bụng không? Có muốn ăn bánh tu mạt không? Bánh này thật sự rất ngon đó.”
“Vậy sao?” Khóe miệng Tu Hồng Miễn hơi nhếch ra, tràn ra một nụ cười hứng thú. “Như vậy làm phiền ái phi cho trẫm nếm thử một chút?”
“Tiểu Cúc, mau đi lấy bánh tu mạt ra!”
Tiểu Cúc sững sờ giống như một con rối gỗ, tự động bước đi lấy bánh tu mạt.
Bích Quỳnh cầm áo choàng đến đưa cho ta, ta ân cần phủ thêm cho Tu Hồng Miễn, lại lấy một cái bánh tu mạt Tiểu Cúc bưng ra, từ từ đưa đến miệng Tu Hồng Miễn.
Gương mặt Tu Hồng Miễn không ngừng được ý cười, càng làm cho ta thêm hưng phấn. “Hoàng thượng, không biết hiện tại tâm tình ngài có tốt hay không?”
Thấy Tu Hồng Miễn gật đầu một cái, ta lập tức tiến lên nâng hắn lên, kêu ra ngoài. “Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318336/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.