Bởi vì Tu Hồng Miễn phái Thiện Xá đi phương bắc truy tìm tung tích của ta, cho nên ta chỉ có thể chọn phương Bắc để trốn. Trước lúc lên đường Thiện Xá đã vì ta mà khảo sát trước một lượt, không tới 500 dặm ở hướng bắc, có một trấn nhỏ, mặc dù khu vực đó tương đối xa xôi, nhưng đó lại là quê hương của hoa mai vàng, tuyệt đại đa số mai vàng của Thánh Dụ đều được trồng từ nơi đó, cho nên việc phát triển kinh tế không có chút trở ngại nào.
Ta cũng không để ý đến điều đó, chỉ cần không phải ở trong cung, đi chỗ nào cũng được.
Ở trong xe ngựa lắc lư, thà không ngồi trong xe có khi còn dễ chịu hơn. Bởi vì Thiện Xá phụng mệnh đi bắt người, cho nên hắn không dám chuẩn bị xe ngựa quá hoa lệ, hắn đã tìm một cỗ xe ngựa không tệ lắm, nhưng bên trong thật sự rất chật chội, ta, Thiện Xá, Bích Quỳnh, Bích Thanh còn có Tiểu Cúc, toàn bộ năm người chen chúc trong xe ngựa không tính là lớn lắm, hơn nữa trừ Thiện Xá ra, chúng ta cũng không thể đi ra ngoài.
Nét mặt Thiện Xá cũng không tốt lắm, hắn đường đường là một đại nam nhân, lại là một vị Tướng quân, lại phải nhét chung một chỗ cùng bốn nữ nhân, ta có thể cảm nhận được loại cảm giác đó. Thực ra hắn có thể ngồi thoải mái trên lưng ngựa, nhưng nếu như hắn cưỡi ngựa, người ta sẽ chú ý đến xe ngựa này.
Thiện Xá đã từng hỏi ta, ta thích mỗi ngày nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318313/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.