Qua một phút, Thiện Xá khôi phục chút thể lực, mới kéo ta lên.
Ta vẫn nằm ở đó giống như một tử thi như cũ.
“Đi xem nó một chút đi.”
Ta muốn lắc đầu, lại phát hiện một chút hơi sức cũng không còn, vì sao ta lại cảm thấy mệt mỏi như vậy chứ? Kể từ khi tới đây ta chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ vì lúc mất đi to con ta đã quá đau lòng nên bây giờ ta thật sự không có dũng khí đi thử một lần nữa.
Ta nhắm hai mắt lại, cứ như vậy ngủ đi, không cần tỉnh lại nữa.
Thiện Xá biết ta không có dũng khí đi nghiệm chứng, liền từ từ đi đến bên cạnh đàn sư tử, tìm kiếm ở đó một lúc lâu.
“Ngươi ôm lấy nó đi.”
Thiện Xá giơ A Hu tới trước mặt của ta. “Trốn tránh không phải là một biện pháp, cái gì phải đối mặt thì nhất định phải đối mặt.”
Ta nhìn A Hu ở trước mắt, toàn thân bị máu nhuộm đến đỏ bừng, cơ hồ cũng không nhận ra được.
Nó rất thích xinh đẹp, cho tới bây giờ lông của nó đều là một màu trắng xoá, nó không cho phép trên người mình có màu sắc khác.
Mắt của nó nhắm chặt lại, mất đi vẻ mặt giả vờ ngủ say hàng ngày, bây giờ nó thật sự rất mệt mỏi.
Nó là một đứa bé đáng yêu, mỗi lần cách xa ta một thời gian, nó đều sẽ chạy đến trong lòng ta làm nũng.
Nó là một đứa bé nghịch ngợm, luôn thích gây họa chọc giận ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318298/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.