"Dừng tay!"
Nàng đang tính sẽ giáo dục hai con vịt ngốc này, liền nghe thấy âm thanh của Tu Hồng Miễn truyền tới.
"Cạc cạc cạc ~~" hai con vịt ngốc hưng phấn kêu lên.
Mỗi lần chúng nó nhìn thấy Tu Hồng Miễn đều vô cùng kích động, nàng thật sự hoài nghi hai con vịt ngốc này là mái.
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, "Ta không chỉ có muốn đánh nó, còn phải dạy dỗ lại nó!"
Tu Hồng Miễn bắt cánh tay nàng đang định giơ lên, "Trẫm không cho phép!"
"Ngươi nói không cho phép là không chính xác?"
Tu Hồng Miễn một tay khoác lên eo của nàng, uy hiếp càng ngày càng đến gần.
Nàng lập tức đổi lại chân chó mà cười, "Ngài nói không chính xác thì đúng là không chính xác!" Giọng điệu kiên định có lực, câu hỏi ngược lại lúc đầu đã đổi thành câu khẳng định.
Tu Hồng Miễn hài lòng cười cười, "Kiền Sở Vương sắp tới, lũ vịt này của ngươi định xử lý như thế nào? Bọn chúng mỗi ngày đều huyên náo khiến trong cung gà chó không yên, Thái hậu đã nhắc nhở trẫm phải xử lý chuyện này."
Nàng đổi lại một bộ dáng đáng thương, "Bọn chúng có thể đi đâu được chứ, nếu không ngươi cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định bắt bọn ngoan ngoãn."
Tu Hồng Miễn nhìn nàng, đầu loạn như tổ chim, trong mắt tràn đầy hoài nghi.
"Nhất định là như vậy, nếu như bọn chúng vẫn như vậy, thì tùy ngươi xử trí!"
Nàng nói thực nghiêm túc, Tu Hồng Miễn chỉ nhẹ gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318263/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.