Núi cao làm bối cảnh, dòng suối nhỏ, phía trước có một phụ nhân đang đang thu y phục!
Chuyện gì xảy ra?! Không phải phơi quần áo sao?
Nhìn ngoài cửa sổ một chút, nàng nhất thời sáng tỏ.
Khi mặt trời lên, phụ nhân phơi quần áo. Nhưng khi trời mưa xuống, phụ nhân liền thu y phục lại!
Nàng không thể tin nhìn lên bức vẽ trước mặt, quả nhiên.
Bảo bối a! Bảo bối!!
Cái người họa sĩ đó tên gì? Diệp, Diệp Hồng Mẫn? Hắn, hắn là làm sao làm được như thế?!
Nàng hưng phấn cầm bức họa này, cẩn thận nghiên cứu.
Hồi lâu, không có kết quả.
Bởi vì Tu Hồng Miễn muốn nàng phải đi theo hắn, cho nên bây giờ nàng phải lập tức đi qua.
Nàng như một cái xác đứng bất động, ngơ ngác nhìn Tu Hồng Miễn đang phê tấu chương, trên tấu chương có gì đáng cười sao? Tại sao nàng lại thấy hắn vui vẻ như vậy.
Nàng ở trong lòng thở lần thứ tám mươi bốn, nàng đã ngồi nhiều canh giờ như vậy, cái gì gọi là như đứng trên đống lửa nàng coi như là đã hoàn toàn cảm nhận được.
"Tu?"
Hắn gật đầu một cái, ý bảo nàng nói.
"Ta không ở đây tại thời điểm ngươi phê tấu chương được không?"
Hắn lắc đầu một cái.
Nàng không nói nhìn hắn, không phải nói một tâm trí không thể dùng cho hai việc sao? Tại sao nhìn hắn còn đang phê tấu chương còn có thể trả lời vấn đề của nàng?
Đang lúc nàng sốt ruột ngồi chờ, Cảnh Nhân xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318257/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.