Mới vừa trở lại Dư Điệp cung, đã thấy Bích Quỳnh chạy tới, "Nương nương, người mau đi xem tiểu Hồ ly của người một chút."
Thân hình Hạ Phù Dung run lên, lập tức chạy vào bên trong phòng.
"Ô ~ ô ~ ô ~" A Hu nằm ở trên gối đầu, không ngừng ngẹn ngào.
Nàng có chút gấp gáp, nó không phải là ngã bệnh chứ?
"A Hu?" Nàng lên tiếng gọi nó.
Nó vừa nghe phát hiện ra là nàng, ngẩng đầu lên nhìn, tiếng nức nở nghẹn ngào càng lớn.
Nàng ôm nó vào trong ngực, "A Hu, ngươi làm sao vậy?"
A Hu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đáng thương.
Nhất định là bị cảm!"Bích Quỳnh, nhanh, đi lấy chỗ thuốc trị thương hàn lần trước Phó thái y để lại."
Lúc Tiểu Cúc nhìn thấy các nàng đi vào, liền phát hiện có thêm một người đi cùng, chính là đệ đệ mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Nàng và đệ đệ ánh mắt chạm nhau, cũng chỉ là cười nhẹ một tiếng sau đó liền cúi đầu.
Nàng xoay người, nhìn hai người đứng đó làm bộ như không biết nhau, "Ai nha, đã đến đây rồi các ngươi còn giả bộ cái gì, đi đến phòng bên cạnh mà nói chuyện, về sau không cần giả bộ là người đi đường."
Có mấy lời mặc dù Tiểu Cúc nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái vẫn hiểu ý nàng, nhìn nàng cảm kích cười một tiếng, liền kéo đệ đệ sang căn phòng bên cạnh.
Nàng nhìn A Hu đang nằm trong ngực, đau lòng vô cùng.
Chờ một lúc lâu, rốt cuộc thuốc cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318236/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.