Chương trước
Chương sau
"Muốn tự do, nhất định phải rời đi nơi đó không phải sao?" Thiện Xá trốn tránh vấn đề của nàng.

"Thôi, hiện tại Tu Hồng Miễn đang đối mặt với những nguy hiểm trước mắt, nếu ta cứ như vậy mà rời đi, thì thật là quá không có nghĩa khí rồi."

Thiện Xá cười cười, nàng thật sự thích hắn rồi sao?

"Ngươi hiện tại cũng không thể vào cung, hoàng thượng phí hết tâm tư để đưa các ngươi ra ngoài, nhất định là có dụng ý của hắn, nếu bây giờ ngươi lại trở lại, thì chỉ làm loạn hết kế hoạch của hắn."

Nàng gật đầu một cái, "Vậy bây giờ ta nên làm cái gì?"

"Như vậy đi, trước tiên ngươi hãy về trong phủ dọn dẹp một chút đồ, đến nơi này của ta ở tạm ít ngày. Hạ Hách Na phủ có Thái hậu cùng Lệ phi ở đó, chỉ sợ ngươi ở cùng cũng không tốt."

Nàng cảm kích nhìn hắn, nếu là Tu Hồng Miễn có một nửa tâm thư như hắn thì có lẽ đã là tốt rồi.

Lúc nàng trở về thu dọn đồ đạc thì thấy Thượng Quan Lệ đến tìm nàng.

"Mặc dù ta không biết trước đó ngươi đã nói cho ta biết, ngươi lấy một phương thức khác trả lại cho ta là chỉ cái gì. Nhưng mà ta đã suy nghĩ thật lâu, nếu như ngươi nguyện ý rời khỏi Hoàng thượng để bồi thường, ta có thể không so đo những chuyện trước kia nữa."

Nàng ngẩn người, "Hoàng thượng không phải chỉ có một mình ta là Tần phi, ngươi đuổi ta đi rồi sẽ còn có người thứ hai." Tu Hồng Miễn căn bản cũng không yêu thích nàng, bây giờ hắn đối tốt với nàng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

"Chỉ cần ngươi không uy hiếp đến hạnh phúc sau này của ta, những người khác ta tự có biện pháp." Hoàng thượng đã bắt đầu thích nữ nhân này rồi, từ ánh mắt của hắn nàng cũng có thể thấy được. Nửa đời trước của nàng đã bị nàng ta phá huỷ, nửa đời sau này nàng quyết không cho phép lại xảy ra chuyện như vậy!

Tự sẽ có biện pháp? Nói như vậy Thượng Quan Lệ thật sự không có ý muốn hại chết nàng sao.

Nhớ lại khoảng thời gian trong cung, nàng đem thức ăn đổi lại mang đến chỗ Phó thái y kiểm nghiệm.

Hắn phát hiện bên trong có hỗn hợp hai loại Dược vật, một loại là hoa hồng, một loại là rượu độc.

Lúc ấy các nàng cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nếu như Thượng Quan Lệ muốn hại chết nàng, rượu độc có dư dả, không cần thiết thêm một vị hoa hồng ở bên trong.

Hiện tại hình như nàng có chút sáng tỏ rồi, xem ra Thượng Quan Lệ chỉ cho hoa hồng. Mà trong cung còn có một người, đó mới là người chân chính muốn dồn nàng vào chỗ chết, người kia rốt cục là ai?

Lúc trước nghe Thiện Xá nói, trong cung có gian tế của Kiền sở. Hai chuyện này có phải có liên hệ gì đó với nhau hay không?

Nàng nghĩ tới một người.

Thượng Quan Lệ thấy nàng không mở miệng, cười lạnh, "Thế nào? Không bỏ được?"

Nàng cười khẽ, "Không có."

"Vậy thì tốt, bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy biến mất hoàn toàn khỏi Hoàng Thành. Về phần hoàng thượng, ta tự sẽ có biện pháp giải thích, đến lúc đó hoàng thượng cũng sẽ không đi tìm ngươi, cho nên chỉ cần ngươi có nguyện ý rời đi chân chính hay không."

Nàng nhíu nhíu mày, cũng tốt, dứt khoát thừa dịp lần này cùng Tu Hồng Miễn vạch rõ giới hạn hoàn toàn đi, nàng đã thử thật lâu, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện chia sẻ người trong lòng mình.

Thu thập xong đồ, nàng gửi cho Tu Hồng Miễn một phong thư, liền tới chỗ của Thiện Xá.

Trong thư không viết nguyên nhân nàng muốn rời đi, để tránh xung đột với lời nói của Thượng Quan Lệ. Nàng chỉ nói cho hắn biết, hãy cảnh giác với người mà hắn tin tưởng nhất từ trước tới nay.

Chỗ ghi tên, viết là: Dung Nhị.

Có lẽ hắn cũng biết bên cạnh mình có gian tế, cho nên mới đưa Chiến lệnh cho nàng giữ, dù sao ai cũng không ngờ vật trọng yếu như vậy, hắn sẽ để trong tay một nữ nhân.

Đi tới phủ của Thiện Xá, nàng thấy hắn đã đứng bên ngoài chờ nàng

"Nếu như lần này ngươi còn dám coi ta như con mồi, ta không sợ làm ngọc nát đâu." Trên mặt nàng tràn đầy uy hiếp nhìn hắn.

Thiện Xá sững sờ, "Ngươi quyết định rồi?"

Thấy nàng gật đầu, hắn cười cười, "Tốt. Hiện tại ta không thể phân thân, chỉ có thể phái người tiễn ngươi rời đi, tốt nhất rời đi Thánh Dụ, ngươi hiểu không? Chờ ta xử lý tốt chuyện trong cung, ta sẽ đi tìm ngươi."

"Tìm ta? Ngươi không làm tướng quân của ngươi nữa sao?"

"Ha ha, Tướng quân đối với ta mà nói như cặn bã."

Nàng nghe xong cười hắc hắc, "Chỉ sợ ngươi là lần này ngươi cứu Tu Hồng Miễn xong, sợ hắn cảm thấy ngươi có công lao lớn, cho nên ngươi muốn mang theo khoản tiền lớn lẩn trốn chứ gì?"

"Ha ha, xem ra ngươi rất có đầu óc chính trị a."

"Đó là đương nhiên rồi, vậy nước nào tốt đây?"

Thiện Xá thấy nàng hoàn toàn không có khổ sở vì phải rời xa Tu Hồng Miễn, cười khổ nói, "Xem ra ngươi quả nhiên là một nữ nhân vô tâm."

Nàng nhìn hắn nhíu mày, "Nam tử hán đại trượng phu, chính là cầm được thì cũng buông được!"

Thiện Xá giật mình nhìn về phía nàng...nàng mới giật mình nghĩ mình nói sai, lập tức bổ sung: " nữ nhân cũng giống vậy thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.