Thấy Hạ Hách Na Phù Tuyết đi tới, Thượng Quan Lệ lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười, "Nhị tỷ."
Hạ Hách Na Phù Tuyết cũng cười cười với nàng, "Thái hậu vừa rồi vẫn còn tìm ngươi đấy."
"Được, ta sẽ tới ngay." Lúc Thượng Quan Lệ xoay người lặng lẽ nói với nàng một câu.
"Dung nhi, thật may là lúc đó ngươi đã rời đi, lửa cháy rất lớn." Nhị tỷ đi tới, ân cần nói.
Nàng cảm động nhìn về phía nàng ấy, trong một cuộc hỏa hoạn lớn như vậy, thế nhưng nàng ấy vẫn quan tâm tới nàng.
"Có người bị thương không?"
Hạ Hách Na Phù Tuyết lắc đầu một cái, "Lửa mới vừa bốc cháy, đã được tuỳ tùng của Thái hậu phát hiện. Thái hậu mang theo mọi người lập tức chạy ra, hiện tại mọi người đang ở khách điếm nghỉ ngơi."
Trong lòng nàng cười lạnh, thật sự khéo như vậy sao? Nếu như không phải là có bức thư của nàng, chỉ sợ tất cả mọi người đã bị thương rất thảm rồi. Cứ như vậy, hoàn toàn biến thành công lao của Thái hậu, bà ta cũng rất biết lợi dụng người khác đi.
"Cứ như vậy đi, bây giờ mọi người phải tìm chỗ nghỉ đi." Hạ Hách Na phủ bị thiêu, chỗ ở tạm thời không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhiều người như vậy muốn dời đến đi đâu đây.
"Dung nhi ngươi không đi theo chúng ta sao? Ngươi phải đi đâu?"
Nàng thật muốn vả một cái vào miệng của mình, trước mặt một người thông minh như Nhị tỷ mà nàng lại nói lỡ miệng.
Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318197/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.