"Ở một nơi mà ai trong các ngươi cũng không nghĩ đến"
Thấy mọi người cũng mặt lộ vẻ hoài nghi, nàng lập tức nói, "Nó giấu ở trên một thân cây cao, đó là một gốc cây vô cùng cao lớn."
Trong cung, cây có nhiều lắm, cơ hồ cái cây nào cũng cao lớn khác thường, bọn họ muốn tìm xong, chắc chắn cần một thời gian rất dài.
"Treo lên." Lục gia cho tùy tùng một cái ánh mắt.
Những người bên cạnh cầm quả cầu sắt lên, Lục gia cười lạnh buộc quả cầu đó lên hông của nàng.
"Chờ một chút!" nàng khẩn trương hô, "Không phải ta đã nói cho các ngươi biết rồi sao!"
Chẳng lẽ bọn họ đã tìm trước rồi?
"Ha ha, tất nhiên chúng ta sẽ đi tìm. Nếu như ngươi nói thật, như vậy giữ ngươi lại cũng chẳng để làm gì. Nếu như ngươi nói dối......"
Lục gia cố ý không nói hết, nhưng lại khiến cho nàng cảm giác trời đất quay cuồng.
"Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi không đồng ý tha ta một mạng?"
"Tha cho ngươi một cái mạng? Ha ha, ta hết lần này tới lần khác cũng không thích tha cho ngươi một cái mạng."
Nàng tức giận có chút run rẩy, "Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hận! Tu sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối sẽ không!"
"Ha ha! Ta Lục gia còn từ không biết hai chữ hối hận viết như thế nào!" Nói xong, sắc mặt hắn biến đổi, "Buông tay!"
"A a a a ~! ~!! ~!" Nàng tê tâm liệt phế hét thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318159/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.