"Ngươi làm gì mà khiến cho nó ngất đi!" Nàng ôm A Hu trong ngực, ủy khuất nhìn Tu Hồng Miễn.
"Trẫm không đánh ngất nó, nó sẽ làm trẫm bị thương!” Tu Hồng Miễn hình như có chút tức giận.
Nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của A Hu, đúng thể, dám đụng tới A Hu, cũng chỉ có Tu Hồng Miễn thôi.
Nàng len lén lườm Tu Hồng Miễn một cái, trừ hắn ra, còn ai có bản lãnh đem A Hu tới đây cho nàng chứ.
Nàng nhìn A Hu rồi làm mặt quỷ, ai bắt cái đồ đần A Hu này không nghe lời Thiện Xá nói, mình đi theo cũng không có gì không phải thoải mái hơn à.
"Ô ô ~~" A Hu dùng đôi mắt to vô tội nhìn nàng, như có vô tận uất ức.
"Dung nhi, đi, trẫm muốn xem ai dám ngăn cản trẫm!" Lúc hắn nói những lời này, Tu Hồng Miễn tức giận trợn trừng mắt nhìn Thiện Xá.
Thiện Xá cười khẽ một cái, "Dung nhi tự nguyện đi theo ta, sau đó lại...... Bị người khác cướp đi......" Lúc Thiện Xá nói câu này thời điểm, có chút trách cứ nhìn nàng một cái.
Thật ra thì, đều là nàng tự nguyện đi theo hắn......
Nàng xấu hổ cúi thấp đầu, đây là không phải là tự mình làm bậy thì không thể sống được sao?
Tu Hồng Miễn yên lặng nhìn nàng, "Là thật sao?"
Trong mắt của hắn, thậm chí tràn đầy thất vọng.
Nàng không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa, lập tức nhìn sang chỗ khác.
"Nhìn trẫm!"
Bị Tu Hồng Miễn rống cho giật mình, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318152/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.