Nó giúp nàng cầm máu sao? Thứ tạo ra màu xanh lá trên người nó, là thảo dược sao?
Ngoan ngoãn mặc cho động tác của A Hu, nàng đột nhiên phát hiện mình bây giờ nàng giống như là bảo vật của nó.
A Hu xoa bóp càng ngày càng dùng sức, làm cả người nàng cũng có khuynh hướng bị đẩy đi một chút.
Một tay nàng bám chặt lấy vách tường, dùng sức duỗi thẳng chân, để phối hợp với A Hu tốt hơn.
Trong khoảng thời gian pha một ấm trà, A Hu từ từ dừng lại, cẩn thận nhìn chằm chằm lòng bàn chân của nàng, nhìn thật lâu.
"Ô ô ~~" nó hướng nàng kêu lên một tiếng, cười đến là rực rỡ.
Trên trán nàng túa ra mồ hôi lạnh, nhưng nàng cũng cười với nó.
Khi đinh bản trên hai chân được rút hết ra, nàng lại nghĩ đến một vấn đề, lại đột nhiên có chút không nhịn được mà run rẩy.
Nàng có chút khẩn trương, không phải là não nàng bị hỏng rồi chứ? Nếu để cho Tu biết còn không giết chết nàng đi?
Tay run run, đem chăn đắp lên trên người, trong lòng nàng đang mong đợi bọn họ có thể đánh lâu một chút.
Cửa bị đẩy ra, tâm nàng trong nháy mắt trầm xuống.
"Ngủ?" Giọng của Tu Hồng Miễn có chút kỳ quái, từ khi đến đây, mấy ngày nay nàng đều không ngủ trưa.
"Ư…. a......" hơi nghiêng đầu một chút, đầu nàng đã bắt đầu đần độn rồi.
Tu Hồng Miễn hình như đã nhận ra có cái gì không đúng, "Ngươi làm sao vậy?"
"Không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318146/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.