Không phải là nàng cái gì cũng không nhìn thấy rồi sao? Tại sao hiện tại có thể nhìn thấy ánh sáng này màu trắng?
Ánh sáng càng ngày càng mạnh, cảm giác đau mãnh liệt trên mắt làm nàng không chịu nổi, nhưng bước chân nàng lại càng nhanh hơn, nàng có thể thấy thứ ánh sáng này, có phải nó cũng có nghĩa là nàng có thể nhìn thấy lại không?
Nàng cố gắng chịu đựng đau nhức, trong lòng nàng vẫn ôm một chút chờ mong, có lẽ nàng có thể nhìn thấy.
Đi tới phía trước, lúc này phạm vi mà ánh sáng chiếu tới không chỉ là mắt nữa mà, mà là toàn thân, làm nàng cảm thấy mình như đang ở trong lò nướng vậy.
Tim nàng đập thình thịch, cảm giác buồn nôn dâng lên, cảm giác choáng váng trong nháy mắt đánh tới, thân thể càng ngày càng nhẹ, nàng cảm thấy mình như đang bay.
Rốt cuộc, cảm giác buồn nôn cũng biến mất, này ánh sáng cũng không làm nàng quá khó chịu nữa.
Bốn phía trắng xóa một mảnh, như tuyết tinh khiết, làm cho lòng nàng không tự chủ mà an tĩnh lại.
Đợi đến khi nàng ứng kịp, nàng đã sớm sửng sờ, nàng lại có thể nhìn thấy!
Dụi dụi con mắt, tác dụng phụ của hoa Hàm Tiếu với thân thể nàng đã mất đi tác dụng hay sao? Hay là tạm thời mất đi hiệu lực? Những thứ này đều là bởi vì tia sáng kia hay sao?
Nàng tham lam nhìn chăm chú vào tất cả trước mắt, có thể thấy được ánh sáng là hạnh phúc lớn cỡ nào cơ chứ.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318095/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.