Editor: Puck - Diễn đàn Nghỉ ngơi hai ngày, Thủy Nguyệt Linh tốt hơn nhiều, nhưng sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, Thượng Quan Lăng nghĩ tới đi ra ngoài hóng mát một chút có thể tốt hơn, liền dẫn nàng đến một góc yên tĩnh trong Ngự hoa viên. Thấy Thủy Nguyệt Linh đột nhiên dừng bước lại, Thượng Quan Lăng nhìn theo tầm mắt của nàng, liền nhìn thấy một màn ấm áp kia. Trong đình hóng mát, chẳng biết lúc nào nhiều thêm một chiếc giường êm, Thủy nhi lẳng lặng dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, hiển nhiên đang ngủ thiếp đi, mang đỏ ửng khi ngủ say trên mặt, nốt ruồi son hình giọt nước trên trán giống như tản ra ánh sáng, cho dù đang ngủ say cũng khiến cho nàng thêm vẻ mê người quyến rũ, một tay Hiên Viên Mị chống đầu, lười biếng nhìn người trong ngực, đáy mắt là dịu dàng say lòng người, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhẵn nhụi kia, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo cưng chiều vô tận, tầm mắt rơi vào trên môi mê người kia, híp híp mắt, sau đó cúi đầu êm ái liếm mút. Thượng Quan Lăng cứ nhìn như vậy, không cách nào dời tầm mắt đi, cảm giác trong lòng rất phức tạp, ngay cả bản thân hắn cũng mơ hồ không rõ, là hâm mộ? Là ghen tỵ? Hay là cái gì khác? “A…” Thủy Nguyệt Linh đột nhiên quát to một tiếng, thân thể mềm nhũn, trượt xuống đất, ôm chặt ngực, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh. “Linh nhi…” Thượng Quan Lăng cả kinh, lo âu ôm nàng vào trong ngực, nhưng không cách nào giảm bớt nỗi khổ sở của nàng. Hiên Viên Mị không vui nhíu nhíu mày, thấy Thủy nhi đã bị tiếng kêu này làm thức tỉnh, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh đang đau đến chết đi sống lại, dáng vẻ muốn ngũ mã phanh thây nàng. Trên mặt Thượng Quan Lăng cũng lộ ra vài phần không vui, Hiên Viên đế này có phải cuồng vọng quá mức hay không? Đây là Hoàng cung Diệp quốc của hắn, không phải Huyền quốc! Liếc nhìn người trong ngực, tất cả trong mắt đều là lo lắng, độc của nàng không phải đã giải sao? Thương tiếc ôm chặt nàng, giống như nàng vẫn luôn chịu khổ, mà tất cả giống như đều do hắn tạo thành, nếu ban đầu hắn đối xử tốt với nàng, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Thủy nhi miễn cưỡng ngáp một cái, không còn hơi sức nằm trong ngực Hiên Viên Mị, nhàn nhạt liếc nhìn Thủy Nguyệt Linh, không đồng tình chút nào, nếu nàng ta không có suy nghĩ không an phận thì vốn không phải chịu đựng khổ sở này. Thủy Nguyệt Linh căm hận nhìn nàng, cắn răng mở miệng, “Ngươi, làm cái gì với ta?” Theo căm hận trong lòng gia tăng, tim giống như bị người xé nát từng mảnh từng mảnh, khiến cho nàng đau đến muốn kêu to, nhưng lại không có hơi sức kêu lên. Nghe vậy, tầm mắt Thượng Quan Lăng rơi vào trên người Thủy nhi, ý lạnh trong ánh mắt kia giống như muốn khiến nàng lạnh đến phát đau, “Linh nhi rốt cuộc đã làm chuyện người thần căm phẫn gì, ngươi phải hành hạ nàng như vậy, ngươi nữ nhân này lòng dạ cứ ác độc như vậy sao?” die nda nle equ ydo nn Ánh mắt Hiên Viên Mị lạnh lẽo, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, “Ác độc?” Tay nắm thành quyền, người vốn trong ngực Thượng Quan Lăng, trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay hắn, bàn tay khẽ túm chặt, cũng không đến mức muốn tính mạng Thủy Nguyệt Linh, giống như cố tình muốn cho nàng ta cảm nhận cảm giác hít thở không thông kia, cảm nhận nỗi sợ hãi của chết chóc. Thượng Quan Lăng nhìn Thủy Nguyệt Linh trong nháy mắt bị quản chế, trong lòng kinh sợ không dứt, “Hiên Viên Mị, không cho phép tổn thương nàng!” Hiên Viên Mị cười lạnh, “Không cho phép? Ngươi dựa vào cái gì mà không cho phép?” Dứt lời, một tay khác tùy ý vung lên, liền nghe một tiếng nức nở nghẹn ngào thê thảm, bởi vì bị túm cổ, giọng nói kia giống như bị chặn ở cổ họng, lại làm cho người ta cảm thấy càng thêm thê thảm khiếp người. “Hiên Viên Mị!” Thượng Quan Lăng đã đỏ mắt lên, hắn lại dám! Chỉ thấy tứ chi Thủy Nguyệt Linh đều xuất hiện vết máu, gân tay và gân chân đã bị đánh gãy, bị Hiên Viên Mị bóp cổ, nhưng ngay cả một chút năng lực chống cự cũng không có. Thủy nhi nhàn nhạt liếc mắt một cái, cũng không ngăn cản, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng Hiên Viên Mị, để cho hắn đừng quá tức giận. Thấy Thủy Nguyệt Linh hôn mê bất tỉnh, Hiên Viên Mị chán ghét vứt nàng ta đến bên chân Thượng Quan Lăng, giống như nàng ta là rác rưởi bẩn thỉu gì đó. Thượng Quan Lăng đỏ mắt ôm nàng vào trong ngực, nhìn bóng lưng hai người rời đi, nắm chặt hai quả đấm, tất cả trong mắt đều là ý hận, Hiên Viên Mị! Âu Dương Mặc thu hết một màn đem vào mắt, nhưng há miệng… Lại không biết nên nói cái gì, nói cho hắn biết Thủy Nguyệt Linh cũng không phải người hắn yêu? Nhưng mà nói ra thì như thế nào đây? Mỹ nhân không thể nào cho hắn thêm cơ hội, nhưng không nói, hắn lại sợ Lăng sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì. Thật ra hắn vẫn không hiểu được, hắn nhìn ra được tình cảm của Lăng đối với mỹ nhân cũng không giả, nhưng tại sao Lăng một chút cũng không phát hiện ra Thủy Nguyệt Linh và mỹ nhân không phải là một đây? Hay Lăng vốn yêu chính là mỹ nhân ngụy trang thành như vậy? Cũng có thể lý giải rằng Lăng yêu chỉ là một người tương tự với Thủy Nguyệt Linh, cũng là mỹ nhân ngụy trang ra, người vốn không tồn tại, nhưng mặc dù ngụy trang như thế nào, trong xương cũng không cách nào thay đổi, sao Lăng lại hoàn toàn coi Thủy Nguyệt Linh trở thành người mình yêu đây? “Lăng…” Thượng Quan Lăng giống như không nghe thấy giọng nói của hắn, ôm Thủy Nguyệt Linh đi tới điện Thái Hòa, Âu Dương Mặc lắc đầu một cái, chuyện tình cảm giày vò người nhất, khóe miệng nâng lên một cười khổ, hôm nay hắn cũng coi như cảm nhận được. Xoay người đi tới điện Cảnh Tuyên, từ xa đã kêu lên, “Mỹ nhân…” Hiên Viên Mị nghe được giọng nói của hắn liền tối mặt, Thủy nhi cười khẽ một tiếng, an ủi hôn hắn một cái, nhìn Âu Dương Mặc đi tới, mặc dù vẫn là dáng vẻ bất cần đời, trên mặt vẫn mang theo cười, nhưng nhìn ra lại có mấy phần khổ sở. Thủy nhi nhíu mày, “Thế nào? Âu Dương công tử phong lưu đa tình cũng khổ sở vì tình?” Âu Dương Mặc cứng đờ, sau đó thất bại ngồi phịch lên cái ghế bên cạnh, không còn hơi sức hỏi, “Có rõ ràng như vậy sao?” Sau đó trong mắt lại mang theo mấy phần mờ mịt, giống như không biết suy nghĩ đã bay đi đâu. d1en d4nl 3q21y d0n Thủy nhi cũng không quấy rầy hắn, qua một lúc lâu, Âu Dương Mặc đột nhiên đứng lên, giống như chuyện gì cũng không có, phong lưu hào phóng nói, “Mỹ nhân, theo ta đi uống rượu!” Hiên Viên Mị không vui nhíu nhíu mày, lại không nói gì, Thủy nhi quay đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên tiến tới bên lỗ tai hắn nói thầm một phen, sau đó nhìn Âu Dương Mặc nói, “Đi thôi!” Hiên Viên Mị nhìn bóng lưng nàng rời đi, cười đến mập mờ. Âu Dương Mặc đi theo nàng ra khỏi điện Cảnh Tuyên, quay đầu lại liếc nhìn Hiên Viên Mị, trong lòng có chút tò mò nàng rốt cuộc đã nói cái gì. Âu Dương Mặc mang theo Thủy nhi đến một đình hóng mát trong Ngự hoa viên, tòa đình hóng mát xây trên hồ, phong cảnh rất đẹp, nhìn mấy vò rượu lớn trong đình, Thủy nhi nhíu mày nói, “Ngươi đã sớm lập kế hoạch trước? Ngươi cứ khẳng định ta sẽ tốt bụng khuyên giải ngươi như vậy?” Âu Dương Mặc ngồi xuống trên ghế đá, buồn bã nói, “Lúc đầu mỗi ngày ta chạy đi khuyên nàng, chỉ sợ nàng nghĩ không ra, nàng không phải không có lương tâm như vậy chứ?” Thủy nhi cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh, đưa tay tiếp nhận ly rượu hắn đưa tới, nhìn hắn nói, “Nói một chút xảy ra chuyện gì đi? Ta lại muốn biết người nào có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến Âu Dương công tử động lòng.” “A…” Âu Dương Mặc cười khổ một tiếng, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, lại rót cho mình một ly, nhẹ giọng nói, “Nha hoàn trong phủ ta…” Nhìn Thủy nhi một chút vẻ mặt giật mình cũng không có, không khỏi nói lần nữa, “Ta yêu một nha hoàn!” Thủy nhi liếc hắn một cái, “Nha hoàn thì thế nào? Nha hoàn trong phủ của ngươi có cơ hội tiếp xúc với ngươi tự nhiên nhiều hơn, lâu ngày sinh tình rất bình thường!” Âu Dương Mặc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói, “Nhưng mà nàng ấy không phải nha hoàn bình thường, mà là một sát thủ, mục tiêu của nàng ấy là Lăng!” Thủy nhi nhấp một ngụm rượu, không chút để ý nói, “Cho nên nàng ta xâm nhập vào Vương phủ, cố ý đến gần ngươi, là muốn lợi dụng ngươi đến gần Thượng Quan Lăng, hoàn thành nhiệm vụ?” Âu Dương Mặc gật đầu một cái, Thủy nhi tiếp tục hỏi, “Nàng ta yêu ngươi không?” Âu Dương Mặc do dự nói, “Ta, không biết, ta không biết tình yêu nàng ấy biểu hiện ra rốt cuộc là thật hay giả, nàng ấy, quá biết diễn trò!” Cũng không đợi Thủy nhi nói tiếp, Âu Dương Mặc tiếp tục nói, “Nàng ấy cũng không biết ta đã tra ra thân phận của nàng ấy, nàng ấy nói rất tò mò với bữa tiệc trong Hoàng cung, ta đáp ứng ngày mai mang nàng ấy vào cung.” Thủy nhi thở dài một tiếng, “Nếu như nàng ta thật sự lợi dụng tình cảm của ngươi, ám sát Thượng Quan Lăng thì sao?” Âu Dương Mặc lặng yên không nói, liền rót mấy ly rượu, mới cười nói, “Học nàng đó! Tìm thêm một người, cũng không phải không thể không có nàng ấy!” Hắn lần đầu tiên toàn tâm toàn ý yêu một người, thật không cách nào tiếp nhận bị nàng ấy lợi dụng. Thủy nhi liếc mắt, “Ngươi đã nghĩ thông rồi, còn tìm ta làm cái gì?” Âu Dương Mặc ai oán nhìn nàng, “Mỹ nhân, rất có thể ngày mai ta sẽ thất tình, nàng không an ủi ta thì thôi, lại còn vô tình như vậy!” dinendian.lơqid]on Thủy nhi liếc mắt, không định để ý hắn, nhưng không đứng dậy rời đi, nàng thấy được trong lòng hắn không dễ chịu, xem ra lần này hắn thật sự gặp khó khăn, nhưng nàng tin tưởng mặc dù hắn té ngã cũng có thể tự mình bò dậy. Sau khi nói ra, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, Âu Dương Mặc cũng không còn dáng vẻ nửa chết nửa sống nữa, hơi bát quái hỏi, “Mới vừa rồi nàng nói gì với Hiên Viên đế vậy?” “Buổi tối bồi thường hắn!” Con hồ ly háo sắc kia vô cùng thích nghe câu này. “Phụt… Khụ khụ…” Âu Dương Mặc trực tiếp phun rượu trong miệng ra ngoài, hai mắt đưa lên đưa xuống quan sát nàng, thử dò xét hỏi, “Mỹ nhân, nàng là nữ nhân sao?” Thủy nhi cười như không cười nhìn hắn, “Thế nào? Ngươi hoài nghi?” “Không có… Không có không có!” Đó là lời nữ nhân nên nói sao? Nàng lại không hàm súc một chút, dè dặt một chút? Yên lặng hồi lâu, Âu Dương Mặc đột nhiên hỏi, “Mỹ nhân, nàng và Hiên Viên đế rốt cuộc ai yêu ai trước?” Thủy nhi nghịch ly rượu trong tay, không chút để ý nói, “Ngươi cho rằng tại sao hắn phải đòi ta từ chỗ Thượng Quan Lăng?” “Hử, nói như vậy Hiên Viên đế đã sớm động lòng, nhưng hắn đang Huyền quốc hẳn sẽ không thể từng thấy mỹ nhân mới đúng! Chẳng lẽ là nằm mơ thấy sao? Tình nhân trong mộng, không phải nàng hận hắn sao? Nếu như không phải là hắn, nàng và Lăng… Có lẽ sẽ không giống vậy.” Lời này ngay cả chính hắn cũng nói không được tự tin như vậy. Thủy nhi cười nói, “Vì sao ta phải hận hắn? Đó là vấn đề giữa ta và Thượng Quan Lăng, cho dù có hắn hay không, ta và Thượng Quan Lăng cũng sẽ không có kết quả tốt.” Âu Dương Mặc thở dài một tiếng, cảm khái nói, “Không phải đều nói người yêu trước chính là luôn tương đối khổ sở sao? Hiện giờ ta coi như cảm nhận được, nhưng mà tại sao ta không nhìn ra Hiên Viên đế có một chút dáng vẻ đau khổ kia chứ, căn bản là hạnh phúc được làm cho người ta ghen tỵ mà! Thủy nhi khẽ cười nhìn về phía hắn, “Thế nào? Ngươi đỏ mắt?” Âu Dương Mặc lẽ thẳng khí hùng nói, “Ta chính là đỏ mắt!” Sau đó lại mang theo mấy phần tò mò, mấy phần nghiêm túc hỏi, “Mỹ nhân, nàng thật sự không hề có một chút tình cảm nào với Lăng sao?” Thủy nhi khẽ vuốt ve ly rượu, nhẹ nhàng nói, “Tình yêu ta muốn quá hoàn mỹ, không có lợi dụng, không có phản bội, không có thương hại, chỉ là yêu thuần túy nhất đầy đủ nhất, Thượng Quan Lăng vĩnh viễn không cho nổi, mà Mị, hắn hiểu rõ bản thân ta nhất, có thể còn hiểu ta hơn chính bản thân ta, hắn vĩnh viễn biết ta muốn chính là cái gì, hắn cho ta vĩnh viễn là thứ ta muốn, mà ta không muốn, hắn sẽ không ép ta tiếp nhận, khi ta còn chưa yêu hắn, hắn đã đặt ta ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, không quan tâm, cho ta toàn bộ dịu dàng và cưng chiều, cho nên mặc dù biết rõ là bẫy rập ta vẫn không nhịn được hấp dẫn mà nhảy xuống, cho dù trong cạm bẫy có cái gì, chỉ cần có hắn ta liền cái gì cũng không cần lo lắng, hắn vĩnh viễn sẽ che chở ta, mặc dù ta cũng không cần núp ở phía sau hắn, hắn cho ta là toàn bộ, ta cho hắn làm sao có thể thiếu một phân đây?” Âu Dương Mặc nhìn dịu dàng trong mắt nàng, thở dài nói, “Phế hậu, giết con, xao nhãng triều đình, tru diệt trung thần, giải tán hậu cung, những công tích vĩ đại này cũng quả thật chỉ có Hiên Viên đế làm ra được, dưới áp lực như vậy lại có thể không để cho nàng chịu một phần uất ức, quả thật khó được!” Ít nhất Lăng làm không tới. Thủy nhi cười khẽ một tiếng, “Áp lực? Hắn mới sẽ không có áp lực, thật sự chọc giận hắn rồi, hắn sẽ làm thịt mọi người!” Âu Dương Mặc đổ mồ hôi lạnh, “Hắn tàn nhẫn như vậy, nàng lại không hề sợ một chút nào sao?” “Như vậy có gì không tốt? Mặc dù tổn thương người của toàn thế giới, hắn cũng sẽ không tổn thương ta, ta vốn không phải là người tốt lành gì, tại sao phải vì những người không liên quan kia mà hủy bỏ hắn?” Uống cạn ly rượu, đứng lên, khoát khoát tay mà nói, “Được rồi, ta cần phải trở về!” Đối với Âu Dương Mặc, nàng thật lòng coi hắn là bằng hữu, bằng không cũng sẽ không nói nhiều như vậy với hắn. Đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía hắn cười nói, “Ngày mai ta sẽ đi, nếu như ngươi xuống tay không được, ta giúp ngươi giết nàng ta được không?” Mồ hôi lạnh của Âu Dương Mặc cũng bị hù dọa ra, “Nàng cũng đừng làm loạn!” Thủy nhi khẽ cười lắc đầu, “Chậc chậc, không bỏ được à? Vậy coi như thôi, tự ngươi nhìn mà làm đi!” Nhìn bóng dáng nàng đi xa, Âu Dương Mặc buồn buồn nói, “Ta sao lại càng ngày càng ghen tỵ đây?” Thật hy vọng hắn cũng có số mệnh tốt như Hiên Viên đế! Hắn cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho bị lợi dụng! Nếu ngày mai nàng ấy thật sự lựa chọn ra tay, như vậy hắn cũng sẽ lựa chọn buông tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]