Ánh mắt oán hận của Vinh Quý phi quét qua mặt Dận Tường, giọng nói bén nhọn như đao kiếm chạm vào nhau, xuyên qua tai khiến người đau nhói: “Bổn cung bãi miễn tư cách của nàng ta vì nàng ta là hồ ly tinh dâm đãng, bừa bãi với người khác, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, lấy đâu ra oan uổng như ngươi vừa nói? Mà tại sao Thập Tam A ca quan tâm nàng ta như vậy? Ha ha, bổn cung biết rồi, nhất định ngươi cũng bị hành động dơ bẩn của thứ lẳng lơ này quyến rũ rồi.” Bà ngừng lại, chuyển ánh mắt lên gương mặt bình tĩnh của Dận Chân: “Tứ A ca, bọn chúng đội nón xanh* cho ngươi đó, sao ngươi còn không giết bọn chúng đi.”
(*Cũng như ‘bị cắm sừng’, ý chỉ những người bị ngoại tình.)
“Đúng là nói hươu nói vượn.” Nghe bà ta đổi trắng thành đen làm nhục người trong sạch, Dận Tường lập tức sôi máu, trừng mắt gầm lên, nếu Dận Chân không ngăn cản, chắc hắn đã vung tay một phát chặt đứt những ngôn từ ô uế của bà.
Dận Chân sẽ không vì mấy câu của Vinh Quý phi mà nghi ngờ Dận Tường và Lăng Nhã, hắn đa nghi chứ không đần độn, rõ ràng Vinh Quý phi đang hắt nước bẩn, nếu vậy mà cũng nhìn không ra thì thật uổng phí hơn hai mươi năm làm A ca của hắn; nhưng hắn cũng nhận ra, oán hận mà Vinh Quý phi dành cho Lăng Nhã không phải là loại oán hận bình thường, mà là loại oán hận không thể nào hóa giải.
“Nàng muốn hỏi gì thì hỏi đi, sau hôm nay, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-ho-sung/1634495/chuong-48-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.