Thuỷ Nguyệt Linh mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt hẹp dài, nàng đã sớm có thói quen khi tỉnh giấc liền nhìn thấy hắn, nhưng mà mới vừa giật mình liền có cảm giác không đúng, dường như bọn họ đang ở trong nước.
Trí nhớ dần dần quay về, liếc nhìn cánh tay phục hồi như ban đầu của hắn, vẻ mặt Thuỷ Nguyệt Linh dần dần trở nên lạnh hơn, nếu không phải sư phụ đưa suối Địa Tâm cho nàng, cánh tay của hắn sẽ thật sự bị phế! Suối Địa Tâm sẽ dời đi theo ý nghĩ của chủ nhân, nếu không thì chờ bọn họ tới Diệp quốc chắc cũng đã chậm!
“Bốp”
Trong nháy mắt gương mặt của Hiên Viên Mị lại có thêm dấu tay, cũng không thấy hắn tức giận, chẳng qua là nhẹ nhàng kêu, “Thuỷ Nhi…”
“Hiên Viên Mị, ngươi ngu ngốc sao? Người ta kêu ngươi quỳ ngươi liền quỳ, người ta kêu ngươi chặt tay thì ngươi chặt tay, nếu người ta bảo người đi chết, ngươi có phải cũng đi tự sát hay không?”
Thuỷ Nguyệt Linh tức đến run người, nước mắt cũng không nghe lời mà tuôn ra ngoài, lúc này nàng vẫn còn sợ, nếu như Lam Phiêu Vũ ra tiếp yêu cầu gì quá đáng, cái đứa ngốc này cũng còn có thể đáp ứng nàng hay không!
Nhìn nước mắt của nàng, Hiên Viên Mị đau lòng một hồi, mặc dù ban đầu Thượng Quan Lăng đối xử với nàng như vậy, cũng không thấy nàng rơi lệ, lần này, xem ra hắn quả thật hù được nàng!
Hiên Viên Mị dịu dàng hôn lên những giọt lệ đang rơi trên mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi…”
Thuỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-ho-sung/1634473/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.