“Nguyên lai ngươi chính là thánh chủ của Vu Nguyệt Minh ── Vu Nguyệt Khánh?” Triệt cùng Thác cực kỳ kinh ngạc.
“Còn các ngươi?” “Khụ khụ, ta giới thiệu một chút,tại hạ Hàn Thác,còn vị này chính là ái nhân thân yêu của ta ── Vũ Văn Triệt !” Vu Nguyệt Khánh trong đầu lập tức có hai khái niệm mơ hồ, nhưng không có lập tức nói ra: “Các ngươi cùng Hùng Đại làm sao biết nhau?” “Ai, nói ra thì dài dòng lắm, hẳn là ba ngày ba đêm cũng nói không xong nha, bất quá, ta có được phương thuốc này từ hai năm trước. Lúc ấy có một vị võ lâm cao thủ, tuy rằng bộ dạng không anh tuấn bằng ta! ! Hắc hắc, khụ khụ. . . . . . Ân, mặc dù là một vị võ lâm cao thủ,nhưng ibị bọn người đuổi giết hắn dùng quỷ kế hạ Kiếm Công Tán,cuối cùng té xỉu ở trước cửa nhà chúng ta.Hùng Đại lúc ấy đang hái thuốc ngay tại phụ cận, cứ như vậy cũng tiến vào nhà của chúng ta, rồi thì giải dược xuất hiện.” Vũ Văn Triệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, loại chuyện quái quỷ này, Vu Nguyệt Khánh tin mới có quỷ.
Không tồi, đích xác có rất nhiều lỗ hổng, vạch trần cũng thực dễ dàng, bất quá có phải thật vậy hay không cũng không sao cả.Hơn nữa vừa nghe tên hai người kia, Vu Nguyệt Khánh đã gặp là không quên. Trong đầu liền có ấn tượng, bọn họmột người là Trường công tử của Hàn Gia Bảo, một người là con riêng của Đường môn, năm năm trước cả hai song song khiến cho mọi người trong nhà người ngã ngựa đổ, gặp hoạ không ngừng dù là lớn hay nhỏ, hai phái đuổi giết bọn họ một năm mới buông tha cho. Mà trong lòng Hàn Thác đã bắt đầu bội phục Vu Nguyệt Khánh, khi hắn vừa nghe đến tên của Vu Nguyệt Khánh,liền nhớ lại 《võ lâm Phong Vân bảng 》 cho tới 《võ công lợi hại nhất bảng 》( mỗ vũ: đột nhiên nhớ tới Hán Ngữ bảng trong bảng. . . . . . Sắc mặt người nào đó nhiễm chút ác hàn. . . . . .) từng ghi lại: Vu Nguyệt Khánh, thánh chủ Vu Nguyệt Minh,võ công bài danh đệ mười bốn vị,rồi sau đó đánh một trận Hoàng Sơn, bài danh thăng tới chín vị.Nhưng Hàn Thác từng cùng võ lâm đệ nhất danh cũng chính là minh chủ võ lâm Phù Dật Kiếm so võ nghệ, tuy rằng đã cách bốn năm, nhưng đương sự hai người đem hết toàn lực đãở ba trăm chiêu phân ra cao thấp, có thể thấy được Vu Nguyệt Khánh có bao nhiêu lợi hại.Thật là cao thủ thâm tàng bất lộ. “Thì ra là thế. Có thể cùng các ngươi gặp nhau coi như là vận khí.Như vậy đi, ta mấy ngày gầnđâymuốn lên Vũ Đương, ngày diễn ra võ lâm đại hội cũng cận kề, không bằngchúng ta đi trước đi!” Nói là mời,nhưng trong giọng nói hiển lộ cường ngạnh khíthế không thể nghi ngờ. Vũ Văn Triệt thở dài, xem ra người nọ là loại dứt không ra được. Hàn Thác cũng là nghĩ như vậy. Đột nhiên, bọn họ nhất tề đem ánh mắt nhìn thẳng Vu Nguyệt Khánh, biến sắc, thoạt trắng thoạt xanh, hơn nữa vẻ mặt cực mất tự nhiên. “Xảy ra chuyện gì?” Vu Nguyệt Khánh trầm giọng hỏi,nhìn thấy thần sắc của hai người làm cho hắncăng thẳng, ánh mắt thoáng chuyển,tại gương đồng ở bên tường nhìn thấy dungmạo chính mình. Trách không được tiểu hòa thượng kia bảo ta nữ thí chủ. . . . . .Vu Nguyệt Khánh lửa giận bạo khởi, hai mắt trầm xuống, hai tay nắm chặt. Bỗng nhiên, gió lạnh nổi lên tứ phía, sát khí nặng nề,như âm khí dưới đáy địa ngục làm cho Hàn Thác cùng Vũ Văn Triệt run rẩy, mặt mày tái mét, nước mắt lưng tròng. “Ô ô, đừng! Không liên quan đến ta, đều là do Thác làm!” “Triệt, ngươi cư nhiên. . . . . . Ai, ‘ vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ ập đến tự mình chạy’ tên nói câu này một điểm cũng không sai mà, ngươi quá mức rồi nha, chẳng lẽ ngươikhông có phần sao?” “Cái gì chứ? Nếu không tại ngươi, ta sao. . . . . .” “Câm miệng! !” Hai người đồng thời im lặng, đáng thương nhìn Vu Nguyệt Khánh. “Ta cho các ngươi hai con đường lựa chọn, một là đánh thắng ta, hai là sáng sớm mai khởi hànhđến trước ngày diễn ra võ lâm đại hội một đêm, các ngươi đều phải cải trang nữ nhân.” “Này. . . . . .” Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cắn răng: “Chúng ta chọn cách thứ hai.” Vu Nguyệt Khánh vẫn là không chút biểu tình nhìn chăm chú vào bọn họ, đôi con ngươi vô tình như băng tuyết trong trời đông lạnh giá khiến cho hai người bọn họ không dám nhìn thẳng vào hắn. Đẩy cửa ra, thân người Vu Nguyệt Khánh dừng lại một chút: “Nhớ kỹ, đừng nuôi ý nghĩ muốn trốn, nếu không, các ngươi sẽ không có một ngày yên lành. Đừng tưởng rằngta sẽ giống Hàn gia bảo cùng Đường môn đối với chuyện các ngươi trốn thoát mà mặc kệ. Chỉ tới khi người đã đi khuất, hai người mới thở mạnh một hơi. “Triệt, chúng ta dường như đã cứu một kẻ không nên dây vào.” “Đúng vậy, ngay cả chuyện của Hàn gia bảo cùng Đường môn hắn tựa hồ cũng biết. Ngay cảthân phận của chúng ta cũng biết , thật sự là mất mặt.” Vũ Văn Triệt thở dài. “Ô ô ô, ghê tởm nhất chính là còn muốn phẫn nữ nhân, thật quá mức mà. Không phải ta đã trang điểm cho hắn, mặc nội y nữ trang, xát phấn lên mặt hắn, thoa son lên môi hắn, chải cho lông mi của hắn dài còn hơn so với ta sao? Cũng không nhìn xem là ai làm cho hắn xinh đẹp diễm lệ hơn, thật là. . . . . .” “Ách. . . . . . Ha hả, đối với một đại nam nhân mà nói, ngươi làm được thật sự là quá nhiều. . . . . .” Vũ Văn Triệt hoàn toàn không nói gì. Trong một khách *** ở huyện Thanh phong, Thanh Y một hồi lại có ý nghĩ muốn đâm đầu chết. Tại sao? Ngươi cư nhiên hỏi tại sao? Ngươi xem tình hình chiếnđấu trên cái bàn bên cạnhđi. Mấy chục cái bát, mấy chục cái đĩa, nam nhân có bộ dạng rắn chắc giống như con gấuđã muốn ở trong này ăn cả một ngày rồi. Hơn nữa *** tiểu nhị còn đứng ở ngay bên cạnh Thanh Y, rất sợ con gấu này ăn xong rồi không tính tiền, hắn cường tráng như thế, ai dám ngăn cản a! Cho nên, chưởng quầy, tiểu nhị, hơn nữa còn mộtđám quầnchúng vây quanh đều dùng ánh mắt nhìn qua lại trên người của hắn cùng HùngĐạicòn đang cố gắng chiến đấu hăng hái. Ánh mắt cùng ý nghĩ cho là dù Hùng Đại có chạy,cũng có thể bắt được dễ dàng làm cho Thanh Y dở khóc dở cười. Cuối cùng, sau khi ở cái bàn thứ N thấy đáy một chén cơm lớn với hai cân thịt bò, một con gà nướng cùng thịt heo xào, một tiếng ợ no vang lên trong khách *** yên tĩnh. “Oa, ăn hảo no nha! ! Ăn ngon thật!” Hùng Đại vừa lòng nói ra một câu khiến tất cả mọi người yên tâm. Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ thầm: hảo mệt nha, cuối cùng cũng ăn no ! Thanh Y dưới ánh nhìn chăm chú của chưởng quầy cùng tiểu nhị, xuất ra tờ ngân phiếu: “Không cần thối lại, chúng ta còn muốn ở lại đây một đêm.” Tiểu nhị sắc mặt đại biến, cười nói: “Hảo, không thành vấn đề, iểu nhân lập tức chuẩn bị gian phòng tốt nhất cho ngài.” Hùng Đại đứng lên, cùng Thanh Y dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị đi tới khách phòng. “Thanh Y, thật là hướng này sao?” “Ân, đi thêm nửa ngày là có thể đến Vũ Đương Sơn .” “Ngươi xác định Vu Nguyệt Khánh sẽ đi?” Nhất định, nếu thánh chủ là bị người trong võ lâm cứu đi.” Thanh Y biểu tình khẳng định làmcho Hùng Đại an tâm. Hắn lấy ra đan dược đã điều chế tốt, trong lòng lặng thầm hy vọng Vu Nguyệt Khánh không xảy ra chuyện gì .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]