Thần sắc sắc bén, sát khí hỗn loạn, làm cho không khí lúc này như liệt hỏa điên cuồng gào thét, ngay tại lúc phong khởi vân dũng, Hàn Thác đập cửa mà ra, một thanh lợi kiếm hướng trên người Hắc y nhân đâm tới.
Nhưng Hắc y nhân sớm đã có cảnh giác, cùng Hàn Thác qua hai chiêu, nhân cơ hội thoát ly, nhảy lên trên mái hiên. Cười lạnh nói: “Vu Nguyệt Khánh, ngươi có bản lĩnh liền đuổi theo a! Ha ha ha ha ha.”
“Thác, ngươi lưu lại.”
“Ân!” Trong nháy mắt, thanh âm vẫn còn mà người đã vô tung.
Hai người như tia chớp truy đuổi, đều sử dụng khinh công tầng cao nhất, trong chớp mắt, hai người liền tới giữa Kiếm Hà Cầu cùng Vũ Tích Cầu, dưới chân, chính là hạ lưu Kiếm Hà nước chảy róc rách thanh triệt.
“Sao vậy, không kịp đợi muốn giết người diệt khẩu? Hay là nói mục đích của ngươi lần này chính là nó?”
“Thương Nguyệt Thần Công?” Hắc y nhân kích động kêu lên, thanh âm chói tai thấp trầm, tuy rằng thanh âm của người luyện võ đều có một cỗ hỗn hậu, nhưng không khó nghe ra, thanh âm của người này còn có một loại cảm giác cứng cáp.
“Hừ, sao vậy, có phải rất muốn đúng không?” Vu Nguyệt Khánh lạnh lùng nở nụ cười, quyển sách trên tay được ánh mặt trời chiếu lên tựa như dạ minh châu chói mắt.
“…” Hắc y nhân không nói gì, nhưng ánh mắt lại bắt đầu trở nên thâm u.
“Ta thật nghĩ không ra, vì bản nội công tâm pháp này, ngươi cư nhiên phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phach-thanh-chu-soa-dai-phu/2959890/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.