“Ngươi nói lung tung cái gì?” Vu Nguyệt Khánh hạ giọng, ngoài cửa sổ vang lên thanh âm té ngã rất nhỏ, Hùng Đại nghe không được nhưng hắn thì nghe thấy.
“Ta không nói lung tung, ta thực nghiêm túc!” Hùng Đại ngẩn mặt lên: “Mấy ngày nay vẫn ngủ không ngon, cho dù đang ngủ lại bị ác mộng, hoặc là đột nhiên tỉnh lại. Có thể ta có điểm nhận thức giường đi! Bất quá lúc ở Mê Chi Lâm ta với ngươi cùng nhau ngủ không có như vậy, hơn nữa tiên tử kia cũng tới trong mộng tìm ta!”
Vu Nguyệt Khánh sắc mặt trầm xuống, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận vô danh: “Không được.”
“Tại sao?” Hùng Đại khó hiểu: “Chúng ta hai đại nam nhân thì sợ cái gì, cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau! Huống chi giường to như thế, ta ngủ cũng sẽ không loạn đè người, sẽ không có bộ dạng như vậy. Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta hay sao?”
“. . . . . .” Vu Nguyệt Khánh không nói gì , gấu ngốc này thật sự dốt nát hay là giả dốt nát? Ngay cả phép khích tướng cũng đều sử dụng đến?
“Ta xem ngươi không nên kêu Hùng Đại!”
“A? Ta đây hẳn là kêu cái gì?” Hùng Đại trừng mắt hỏi.
“Trâu đại!” Tính tình ngang bướng giống y như trâu!
‘! ’ một tiếng, ngoài cửa sổ tựa hồ có vật gì đó rơi xuống, Hùng Đại không có nghe rõ Vu Nguyệt Khánh nói, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Dù thế nào ta cũng mặc kệ, ta hiện giờ phải ngủ!”
Vu Nguyệt Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phach-thanh-chu-soa-dai-phu/2959876/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.