Khi Uông Thần Hạo đưa Lạc Hiên trở về nhà, cô đã ngà ngà say, cô ôm chặt cổ hắn, cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm
"Hạo cảm ơn...cảm ơn...anh..Hôm nay em rất vui. Yêu anh...yêu anh chết mất...hì hì"
Ngồi trên xe cô đã luôn ồn ào như thế, làm cho tai hắn chẳng phút nào được yên. Hắn chỉ biết chạy thật nhanh về sau đó đè cô ra ngấu nghiến cái miệng nhỏ.
"Hạo...thank...youuuu...very muchhh"
Uông Thần Hạo phì cười trước vẻ đáng yêu của cô.
"Hiên, em nên cảm ơn có thành ý một chút"
Lạc Hiên loạng choạng, quơ quào khó hiểu nhìn hắn
"Thành ý? Phải làm thế nào mới đủ thành ý, em không biết"
Hắn đắc ý, cái cổ dài hơi thò ra, mắt nhắm hờ, cong môi chờ đợi. Hắn đây là đang tự dâng hiến cho cô à?
Thật gớm, hình tượng ông trùm xã hội đen bị hắn vứt vào sọt rác không thương tiếc.
Nhìn bộ dạng hắn lúc này Lạc Hiên chỉ muốn buồn nôn. Nhưng nể tình hắn vì cô làm nhiều chuyện như vậy, Lạc Hiên mím môi đặt lên đôi môi đang chu ra một nụ hôn, cô chỉ hôn phớt lờ cho có.
Hắn không vui, hắn đã làm tới nước này rồi mà cô...cô đây là đang chán ghét hắn.
Uông Thần Hạo chẳng nói gì, hắn cởi phăng chiếc áo vest của mình, quăng xuống sàn, cả hai cùng ngã xuống sofa.
Đèn cũng chẳng thèm bật, cửa cũng chẳng buồn đóng.
Hắn điên cuồng cắn lấy môi cô. Đôi môi mềm mại bị cắn đến sưng tấy.
"Ư...đau"
Lạc Hiên uỷ khuất đánh lên vai hắn. Tiếng la cũng bị hắn cho vào bụng.
Bỗng cô dùng sức đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ong-trum-hac-dao-biet-yeu/1506291/chuong-23.html