Trận mưa đêm qua làm cho không khí buổi sáng vô cùng mát mẻ và dễ chịu. Nhưng đó là thời tiết, còn Lạc Hiên thì không.
Cả người cô đau ê ẩm, đặc biệt là thân dưới, hai chân hoàn toàn vô lực.
"Uông Thần Hạo chết tiệt, đau thấy mấy ông mặt trời vậy mà bảo tin anh, tin anh. Giờ mà còn ngủ ngon thế nữa, thật muốn cắn chết tên khốn này quá..."
Cô không hề biết thật ra đêm qua Uông Thần Hạo đã rất nương tay. Với sức lực và thân thể cường tráng của hắn nếu không làm cô chết đi sống lại thì không phải hắn.
Nhưng khi thấy cô khóc nấc lên vì đau, tim hắn như ai càu xé đành cố gắng kiềm chế dục vọng, buông tha cho cô
Lần đầu tiên hắn biết mềm lòng.
Lạc Hiên khẽ ngẩng đầu ngó xuống tấm nệm trắng tinh là một màu đỏ chói mắt.
Vết máu đã khô nhưng nơi tim lại như được tưới mát.
Cô biết mình đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông này. Từ nay về sau bất kể sống hay chết hắn đều không thể vứt bỏ cô, vì cô sẽ bám người, bám lấy hắn cả đời.
Thật lạ nha, gương mặt hắn sau một đêm hình như đẹp trai thêm mấy phần thì phải, hơi thở cũng trở nên quyến rũ rồi...
"C*t thật ăn gì mà đẹp thế, nhìn xem mày kiếm sắc bén, lông mi dày rậm, môi...."
"Môi thế nào?"
"Anh...Anh nghe thấy sao?"
Lạc Hiên chỉ mấp máy môi, hoàn toàn không thốt ra tiếng làm sao hắn biết.
Đôi mắt cô long lanh như nước mùa thu nhìn hắn đầy khó hiểu...
Thật ra Uông Thần Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ong-trum-hac-dao-biet-yeu/1506278/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.