Giang Trạm bị mùi tanh của biển hun tỉnh.
Anh mở mắt ra, phát hiện anh đang ở trong một căn phòng gỗ cũ nát, xung quanh là tảo biển phơi khô, nhà gỗ lung la lung lay.
Giống như một chiếc thuyền nhỏ.
Giang Trạm ho khan hai tiếng, ngực chỉ còn cảm giác ngột ngạt do áp lực của nước.
Anh cố đứng dậy, phát hiện trên eo mình bị quấn xích, một đầu khác của xích đóng đinh vào ván thuyền.
Giang Trạm dùng sức kéo một chút, kéo không ra.
Cửa tàu kèn kẹt mở ra, một bóng người khập khiễng bước vào.
Mạnh Châu lạnh lùng nhìn Giang Trạm đã tỉnh: “Chúc mừng, may mà mày chưa chết đuối.”
Xích sắt quá ngắn, Giang Trạm không đứng lên nổi, chỉ lẳng lặng nhìn Mạnh Châu.
Mạnh Châu mỉm cười: “Mày nên cảm ơn tao đấy quý ngài Giang Trạm, tao không vớt lên thì mày thành thức ăn cho cá rồi.”
Giang Trạm nở nụ cười lạnh.
Mạnh Châu cứu anh vì lý do gì, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết.
“Mày muốn gì?”
Giang Trạm ngoài miệng hỏi, con ngươi bắt đầu nhìn một vòng, cố tìm thứ để phản kích.
Mạnh Châu cười ha hả: “Giám đốc Giang việc gì phải giả ngu?”
Mặt gã lạnh đi: “Bạch Diễn hủy hoại tao, tao cũng hủy hoại lại nó.”
Giang Trạm thất vọng cụp mắt vì không thấy thứ gì, chợt ngẩng đầu: “Ồ? Em ấy phá hủy mày ra sao?”
…
“Tại sao Mạnh Châu lại hận cậu tới vậy?” Giang Độ không hiểu, “Gã chính là kẻ quấy rầy cuộc sống của cậu! Gã có tư cách gì hận cậu?”
Bạch Diễn mở điện thoại xem tin tức, giọng nói bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-omega-xuyen-den-the-gioi-hien-thuc/931997/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.