Tiếng kèn harmonica khác với đàn dương cầm hay violin, âm thanh của nó dân dã và nguyên thủy hơn nhiều. Sử dụng kèn harmonica để biểu diễn cũng khiến khán giả đủ động lòng.
Giang Trạm đứng dậy, men theo tiếng kèn harmonica mà đi, nhìn xung quanh rồi ngẩng lên.
Bên trên cây phong cao lớn là Bạch Diễn đang dựa vào chạc cây vững chãi, trong tay nâng một chiếc harmonica, nhắm mắt nghiêm túc thổi.
Bạch Diễn thổi xong khúc nhạc, cúi đầu vẫy vẫy tay với Giang Trạm.
Giang Trạm đanh mặt: “Xuống đi.”
Bạch Diễn nhẹ nhàng nhảy xuống.
Giang Trạm im lặng thu lại bản năng muốn tiến lên đỡ người.
“Đã đồng ý viết một khúc cho phu nhân rồi.” Bạch Diễn cất kèn harmonica vào túi, lễ phép nói, “Khúc đã dâng lên, không quấy Giám đốc Giang nữa.”
Giang Trạm dùng ánh mắt nặng nề nhìn Bạch Diễn, thấy Bạch Diễn xoay người tính rời đi thì gọi với lại: “Từ từ.”
Bạch Diễn nhíu mày quay đầu: “Giám đốc Giang còn gì muốn dặn dò?”
“Em chờ đấy.”
Giang Trạm xoay người về phía bia mộ, ngồi xổm nói thêm vài câu rồi đứng dậy: “Cùng nhau về.”
Bạch Diễn cau mày: “Em có thể tự về.”
“Rất ít xe qua lại nghĩa trang Tây Sơn.” Giang Trạm nhìn cậu, “Tiện đường thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Bạch Diễn nhìn vẻ mặt Giang Trạm. Giang Trạm hiện tại xa cách y như lúc mới quen, thu liễm rất tốt, không nhìn ra nổi anh đang nghĩ gì.
Bạch Diễn nghĩ một lúc mới gật đầu: “Làm phiền Giám đốc Giang rồi.”
Tài xế lái xe tới, nhìn Bạch Diễn thì ngẩn người, sau đó lại nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-omega-xuyen-den-the-gioi-hien-thuc/931976/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.