Phòng tổng thống có bốn nhà vệ sinh nhỏ. Tắm rửa sạch sẽ xong Giang Trạm ngồi sấy tóc, Bạch Diễn úp sấp bên cạnh anh.
Trên người Bạch Diễn thêm mùi sữa tắm, nhưng mùi hương thảo vẫn nồng lắm.
Giang Trạm vốn mẫn cảm với mùi hương, ngửi được mùi sữa tắm thì khẽ cau mày, trong đầu lại nghĩ sao Bạch Diễn điệu đà thích nước hoa thế, mê mùi hương thảo thế cơ à?
Hơn nữa, mùi hương thảo bây giờ lại không có tác dụng mê hoặc…
Bên tai bỗng vang lên tiếng Bạch Diễn thì thầm: “Chúng mình tiếp tục không sếp Giang?”
Giang Trạm run rẩy: “Tiếp cái gì mà tiếp?”
Bạch Diễn chớp chớp mắt, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà vuốt ve dấu răng trên bả vai anh: “Cái này nè…”
Giang Trạm: “…”
Mẹ tôi ơi, vẫn còn thèm khát?
Tay Giang Trạm hơi run run, bình tĩnh đặt máy sấy xuống, xụ mặt đáp: “Em dùng sữa tắm à?”
Bạch Diễn mờ mịt gật đầu.
“Tôi ghét cái mùi ấy.” Giang Trạm dịch ra một chút, “Hôm nay có việc, tôi đi trước đây.”
Anh đi được hai bước, không nghe được giọng nhõng nhẽo níu kéo của Bạch Diễn như dự đoán, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Bạch Diễn vẫn yên chỗ cũ, hai vai thõng xuống, hai tay vòng quanh người, trên khuôn mặt xinh đẹp là hàng nước mắt lăn dài, con ngươi màu xám oan ức nhìn Giang Trạm.
Sao lại khóc rồi…
Giang Trạm ngây người, bối rối không biết nên làm gì.
Bạch Diễn trong anh vốn nhiệt tình như lửa, luôn chủ động, tính cách phóng khoáng, chấp nhận tìm tận cửa kí hợp đồng bao dưỡng, dám trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-omega-xuyen-den-the-gioi-hien-thuc/931940/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.