Cô đem thân mình mềm yếu tựa sát vào thân thể trần trụi trắng nõn rắn chắc của Mộ Dung Thiên Hàn, áp sát vào ngực hắn nghe rõ từng tiếng tim đập, khóe môi ưu nhã nâng lên nụ cười chế giễu.
Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc không thể rời khỏi nụ cười lạnh lẽo đến gai người của người ngọc. Chợt tim hắn gia tốc đập, giống như nó cảm nhận được điều cô sắp nói thật sự đặc biệt với chính mình.
"Theo như tôi biết, tôi không phải là người đầu tiên khiến anh động tâm đi ?" Cô không trực tiếp nói thẳng vào bí mật mà cô sắp bật mí, chỉ thản nhiên dùng ngón tay thon dài xinh xắn vẽ từng vòng tròn trên ngực của Mộ Dung Thiên Hàn, nét cười trên môi càng thêm sâu.
Mộ Dung Thiên Hàn thoáng ngẩng ra, sau đó đỏ mặt gật đầu, thanh âm vì dư âm của kích tình mà khàn khàn mê người, chậm rãi trả lời "Năm tôi năm tuổi, một cô bé thật đáng yêu đã tặng tôi một cành hoa violet."
Cô cười khẽ, há miệng cắn đóa hồng mai phấn hồng trước ngực hắn, đến khi nghe thấy hắn khó khăn hít một ngụm khí lạnh cô mới buông ra.
"Đó là Hàn Tinh ?"
Hắn đăm chiêu trong giây lát, kì thực đến tận bây giờ hắn cũng không thể xác định rõ ràng cô bé đó có thật sự là Hàn Tinh hay không ? Bởi vì sau này gặp lại, cô ta đã khác xưa rất nhiều, khiến hắn có chút không thể thích ứng.
"Tôi không biết." Nghĩ ngợi thật lâu hắn mới mở miệng nhỏ giọng trả lời, đối với lời nói của mình thật sự hổ thẹn. Hổ thẹn vì ngay cả người quan trọng nhất đối với mình cũng không thể nhận ra!
Lần này cô thu liễm lại nụ cười, khẽ ngẩng mặt quan sát biểu tình trên gương mặt tuấn tú của hắn, tức giận ngậm môi hắn dùng sức cắn, đến khi nếm được mùi vị huyết tinh mới ngừng lại.
Ngay cả Mộ Dung Thiên Hàn cũng ngây ra, yên lặng nén đau để cô cắn, trong lòng lại rối rén không biết vì sao cô lại tức giận như thế.
"Người đầu tiên anh yêu mà cũng không nhận ra! Có phải anh quá vô dụng rồi hay không ?" Cô cười lạnh, nội tâm đau xót không thôi, cô đau xót cho Hàn Tử Du nguyên bản, cô ấy yêu hắn như thế, đến khi lớn lên gặp lại vẫn không hề quên, vừa gặp liền nhận ra. Còn hắn thì sao ? Hừ, nhận sai người, còn tàn nhẫn tổn thương cô!
Mộ Dung Thiên Hàn nháy mắt mím môi không nói, trong đôi mắt lại hiện lên tia tịch mịch nhàn nhạt khiến người ta đau lòng.
"Chắc anh cũng biết tôi thực sự chán ghét anh ?" Cô hít một hơi nén lại bất bình trong lòng, gương mặt nghiêm túc phủ một tầng sương mỏng ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro mê người của Mộ Dung Thiên Hàn.
Hắn lặng lẽ gật đầu.
"Có biết lí do là gì không ?" Cô lại tiếp tục hỏi.
Hắn cũng lại gật đầu, chậm rãi liệt kê hành động "có mắt như mù" của mình lúc trước "Tôi không nên đối xử với em như thế, tôi khinh thường, hất hủi em, thậm chí có lúc muốn trực tiếp giết chết em -- "
"Chưa đủ!" Cô nở nụ cười châm chọc, đánh gãy lời nói của hắn, lại tốt bụng bổ sung "Lí do lớn nhất chính là anh không nhận ra tôi là cô bé năm xưa! Anh thậm chí còn nhận lầm người, đem Hàn Tinh làm thành báo vật, tùy lúc nghe lời của cô ta mà xem tôi như đồ vứt bỏ rách nát, còn không đáng để anh tận tay giết!"
Cô cả giận hét to, ủy khuất bao nhiêu năm tự mình lặng lẽ gánh lấy của Hàn Tử Du nguyên bản nhất thời không thể khống chế mà tuôn trào mạnh mẽ, nước mắt tràn ra không có cách nào kìm hãm.
Mộ Dung Thiên Hàn nghe đến hoa mắt tai ù, căn bản không thể nhanh như vậy tiếp thu tất cả. Cô nói cô là cô bé ngày trước ? Là hắn nhận nhầm người ?
Nhìn thấy cô khóc, tim hắn như bị ai hung hăng cấu xé đến mức khó thở, tay chân cuống quít đem cô khảm vào lòng, giọng nói run run khó khăn lắm mới thành lời.
"Thật xin lỗi -- " Ngay lúc này hắn không biết mình còn có thể nói gì, chỉ biết xin lỗi, xin lỗi và xin lỗi. Xin lỗi vì mình đã khiến người mình yêu đau khổ nhiều như vậy, xin lỗi vì mình không xứng đáng để yêu cô.
Có trời mới biết giờ đây tâm tình của hắn có bao nhiêu hỗn tạp! Vừa vui mừng vì người khiến mình động tâm thủy chung chỉ có một người, nhưng cảm giác áy náy xấu hổ lại lấn át đi rất nhiều. Hắn hiện tại không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Vậy mà ngày trước hắn lại mạnh miệng nói mình yêu cô, thực quá buồn cười rồi.
Đến khi kìm chế được xúc cảm của mình cô liền chống tay ở ngực hắn đẩy mạnh ra, dù cho thân thể vẫn còn hư nhược yếu ớt cũng kiên quyết vùng vẫy, tuy y phục đã ngoài ý muốn rách bươm nhưng vẫn đủ để che chắn, cô dứt khoát mặc vào, lại muốn rời khỏi phòng.
Mộ Dung Thiên Hàn ngây ngốc trong giây lát, rốt cuộc cũng choàng tỉnh trở lại, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo mạnh cô rơi vào lòng mình thêm một lần nữa, ở bên tai cô thấp giọng thầm thì "Xin em để tôi đền bù cho lỗi lầm của mình có được không ? Tôi thật sự yêu em, không thể không có em!"
Cô vốn muốn cách xa hắn càng nhiều càng tốt, thẳng thừng tát hắn một cái thật mạnh rồi ném cho hắn một câu vô tình lạnh băng "Anh không xứng đáng để tôi tha thứ!". Nhưng đột nhiên có cảm giác ẩm ướt mát lạnh trên đầu vai khiến cô sửng sốt, không khỏi trừng lớn mắt.
Hắn khóc ?
Cô vội vàng nâng đầu hắn rời khỏi hõm vai của cô, phát hiện trên gương mặt tuấn tú trắng trẻo phiếm một dòng lệ lấp lánh đặc biệt nổi bật.
Cô kinh hô há miệng, không có cách nào khép lại, rốt cuộc là hắn yêu cô bao nhiêu mà có thể tràn ra giọt nước mắt quý giá của nam nhân ?
Nhìn thấy hắn rơi lệ, tâm cô ẩn ẩn đau, pha lẫn chua xót nồng đậm, nhưng vết thương sâu hoắm trong lòng cô không phải dễ dàng mà lành lặn, cô cắn môi dứt khoát đẩy hắn ra lần nữa, nhanh chóng rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]