Chương trước
Chương sau
Editor: meidchip
Tần Kiều: "???"
Tần Kiều nhìn cảnh vật xung quanh, trợn tròn mắt, đưa tay véo mạnh má mình một cái.
Đau..
Tần Kiều: "......"
"Lần đầu tiên gặp mặt, hệ thống 107 sẽ hỗ trợ cô hoàn thành nhiệm vụ."
Tần Kiều xoa xoa mặt, xoay người lại, bên cạnh bồn nước, quần áo lung tung chất đống, một con mèo con màu trắng sữa ghé vào bên cạnh bồn nước, hai cái móng vuốt giẫm lên quần áo, ngẩng cao đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Sau đó,"Bùm" một tiếng, nó ngã xuống.
Tần Kiều: "..."
Một lúc sau, con mèo nhỏ màu trắng lại leo lên, hai chân đặt trên thành bồn nước, ướt đẫm cả người, đôi mắt ngập nước, muốn khóc không khóc
Tần Kiều: "???"
Nằm mơ?
Cô cảm thấy nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi ở trên băng ghế nhỏ, duỗi chân, nhìn về phía xa xa, thôn trang cũng không quá lạc hậu, cao bốn tầng, có núi bao quanh, không khí trong lành.
"Tần Kiều." Con mèo trong lồng giặt giũ giũ nước trên người cô, vật chủ của nó, nó có thể nghe được cô đang nghĩ gì.
"Cô không phải đang nằm mơ, cô đang xuyên sách."
Tần Kiều sắc mặt thoáng hiện lên vẻ mờ mịt, tiếp tục nhìn con mèo, vừa trắng vừa ướt, ngoại trừ biết nói chuyện, "giặt quần áo" thì giống như một con mèo bình thường.
Một cuốn sách nhỏ đột nhiên xuất hiện dưới móng vuốt của con mèo trắng, nó nhìn xung quanh, khổ não, nhặt cuốn sách nhỏ lên, từ bồn rửa mặt nhảy xuống, tìm một nơi khô ráo, đặt cuốn sách xuống, mở trang đầu tiên. Một móng vuốt vuốt lên, tập sách bị ướt mảng lớn.
Tần Kiều nhìn nó nhanh chóng thu lại móng vuốt, sau đó mặt dại ra, nằm sắp xuống, cẩn thận dùng móng tay moi trang tiếp theo.
Tần Kiều: "..."
Con mèo này có vẻ không được thông minh cho lắm.
Sau một hồi đào bới, cuối cùng con mèo trắng cũng đã tìm được trang nào đó, nó thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm người sang một bên, nói từng chữ: "Cô bị tai nạn xe hơi và bây giờ cô trở thành người thực vật chủ hệ thống nói, chỉ cần cô có thể làm cho Tần Kiều nghịch tập, là có thể giúp cô thức tỉnh."
Một trận gió thổi tới, quyển sách như muốn bay, móng vuốt vội vàng đè lại sách nhỏ, sau đó chớp mắt tập sách lại có thêm một cái hình in cái móng chân, nó nhìn cái đấu chân sững sờ, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết phải làm sao, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn cô, nói thêm:
"Tôi là hệ thống của cô 107."
Tần Kiều nhìn con mèo, đi tới, ngồi xổm xuống, xoa xoa nó.
Cô luôn muốn có một con mèo.
107 cảm thụ sự tàn phá trên cơ thể mình, nằm rạp trên mặt đất, rũ cụp lấy đầu.
Hệ thống của chúng không có hình dạng, thế hệ cũ cho rằng chúng nó là người mới, đề phòng gặp phải ký chủ không hợp tác, tìm được hình tượng dễ thương sẽ giúp chúng không bị ký chủ ghét.
Nhưng...
Họ không nói, nếu kí chủ muốn tát nó thì sao?
107 lật người ôm lấy tay cô: "Cô không nằm mơ, đây là cơ hội sống của cô."
"Làm xong thì hoàn toàn có thể tỉnh lại, nếu thất bại sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.. "
Tần Kiều mím môi, đứng dậy nhìn xung quanh, cô chỉ nghĩ đây không phải là một thôn lạc hậu, nhưng hiện tại nhìn càng ngày càng lạc hậu, trước cửa có mấy con gà chạy ngang qua, thuận tiện kéo hai đống phân.
Tần Kiều đột nhiên cảm thấy được ngủ cả đời cũng không tệ?
107 Phát hiện cô giống như cực biếng nhác, và điều đó thật kinh dị, không phải nói ký chủ đều rất tình nguyện nghịch tập sao?
Nó vội vàng lật lại sổ tay hướng dẫn sử dụng hệ thống, cái này khác với những gì cô nói nha!
Sau đó nó lật lại, sách hướng dẫn nói rằng, nếu bạn muốn ký chủ giúp bạn, bạn phải tìm ra thứ mà ký chủ quan tâm nhất và thu hút cô ấy.
Nó hoang mang, lại nhìn xuống, nhìn cuộc đời của Tần Kiều, nó ngẩng đầu lên không rõ nói: "Kiều Kiều, nếu cô chết, khối tài sản khổng lồ trên danh nghĩa của cô sẽ được trao cho ai?"
Tần Kiều đang suy nghĩ về việc đó. Khả năng rời khỏi đây, nghe vậy, hai mắt cô dần dần mở to, Tần đại tiểu thư quả nhiên đã quên chuyện này.
"Kiều Kiều?" Nó thận trọng bước tới, "Cô có muốn làm nhiệm vụ không?"
Kiều Kiều hít một hơi thật sâu, thở phì phì ngồi lại trên chiếc ghế dài, chống hai tay lên má: "Làm!".
Nếu cô chết, tài sản của cô tám chín phần mười sẽ vào túi hai đứa con ngoài giá thú kia.
107 sau khi nghe xong lời này vội vàng nói: "Chủ hệ thống nói là nghịch tập cuộc đời Tần Kiều, nhưng lại không nói nghịch tập tới trình độ nào, cho nên độ yêu cầu cô cần phải nắm chắc."
Nhưng các hệ thống khác nói nghịch tập rất khó, ngay cả khi biết trước được tương lai điều gì sẽ xảy ra. Vì lý do nào đó, có rất ít cuộc nghịch tập thành công. Thông thường, một cuộc nghịch tập không thể hoàn thành chỉ với ký chủ
Nếu lần này không thể hoàn thành, nó cùng Tần Kiều đều sẽ bị đổi đi
"Kiều Kiều?" 107 cẩn thận nhìn cô, sợ rằng sẽ lại không làm.
"Được rồi." Độ tiếp thu của Tần Kiều tăng lên gấp mấy lần ngay sau khi đề cập tài sản của mình.
Nhưng cũng gần là độ tiếp thu tăng cao mà thôi.
Hai mươi phút sau, 107 ngồi xổm trên đất chơi cỏ một lúc, nó liếc nhìn đồng hồ trong nhà, rồi nhìn Tần Kiều. Chưa được nửa giờ kể từ khi nó kích hoạt sự nhiệt tình của ký chủ, ký chủ đã ngủ thiếp đi..?
Nó nhìn đống quần áo còn dang dở, định chạy qua giúp cô giặt giũ, nó sợ cô sẽ bị ba Dương đánh.
Ở phía sau, phía sau, Tần Kiều một tay cầm lên nó, đặt tại trước người, bắt đầu vuốt.
"Tiểu Bạch, có cần đồ ăn cho mèo không?"
107 ngẩng đầu khó hiểu, sao tự dưng lại liên quan tới chuyện ăn cơm?
Tần Kiều áp lực, cái gọi là không hoàn thành nhiệm vụ sẽ dẫn đến chết, tài sản bị người khác phá phân, hệ thống phụ trợ là cái tay mới vào nghề. Cô cảm thấy mình cố gắng lo lắng nửa tiếng, đã thực không tồi, hiện tại nên nghỉ ngơi.
Nhưng cô nghỉ ngơi, cơm sáng không ai làm, 107 hai móng vuốt sờ bụng cô, run bần bật nhìn kim phút chạy trên đồng hồ. Dương gia tính tình rất xấu, ba Dương uống rượu đánh bạc đánh người mọi thứ tinh thông, mẹ Dương khắc nghiệt, tính tình nóng như lửa, cô cô Dương Xuân thích chiếm tiện nghi, em trai Dương Mộc tính cách giống người nhà, tương lai cũng không phải người tốt.
Cho nên, cô không giặt quần áo, không làm cơm sáng đương nhiên sẽ bị đánh!
Vì vậy nửa giờ sau, một nhóm lớn họ Dương lần lượt đứng dậy, nhìn bàn ăn trống không mà ngẩn người.
Dương Kiều vẫn chưa làm bữa sáng?
"Có chuyện gì vậy?" Ba Dương tỉnh dậy sau cơn say rượu, xoa đầu và thấy gia đình mình đang đứng trên bàn ăn một cách ngu ngốc.
"Anh trai, cái này là làm sao? Cái con nhỏ hư hỏng ham chơi, không làm đồ ăn sáng?" Vừa nói chính là em gái ba Dương, từ sau khi ly hôn liền vào ở ba Dương nhà ở.
Ba Dương nhìn bàn ăn lạnh lẽo, tức giận, quơ lấy một cây chổi lông gà lao ra ngoài.
"Dương Kiều!!!"
Bên cạnh ông ta, Dương Mộc mới bảy tám tuổi, lớn lên trong gia đình loại này, lại là bị bưng lấy cái kia, cậu không sợ hãi chút nào, chỉ biết đi xem náo nhiệt.
Cậu cũng đi theo ra ngoài, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Tần Kiều nằm thoải mái trên ghế tựa, một tay ôm con mèo trắng nhỏ xinh.
Dương Mộc như gặp quỷ, cậu cảm thấy có gì đó không ổn, định giữ lấy ba Dương, nhưng không may ba Dương cầm cây chổi lông gà chạy tới, ông ta định nắm lấy cổ tay của Tần Kiều, sau đó kéo lên, đánh cô.
Tần Kiều nằm thoải mái, tưởng người nhà họ Tần sẽ sớm tới đón cô, đột nhiên một người đàn ông miệng nhọn, má khỉ xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt dữ tợn, đồng tử Tần Kiều co rút lại, vô thức nâng chân lên, đá ông ta một cái thật mạnh.
Ba Dương thân thể rỗng tuếch vì uống rượu nhiều năm, không ngờ Tần Kiều đá ông ta, bất ngờ bị đá xuống đất, sau một trận đau thấu xương cụt, thế giới dường như phảng phất tĩnh lặng.
Dương Mộc thẫn thờ nhìn chị gái và ba mình, nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ.
Tần Kiều ngồi dậy, khuôn mặt rám nắng đầy vẻ khó hiểu.
Ba Dương sững sờ một lúc mới có phản ứng, vừa định chửi bới thì nhìn thấy ánh mắt ngây thơ khó hiểu của con gái, tất cả lời nói đều tắc nghẹn trong cổ họng.
Con gái ông còn khó hiểu sao?
107 sững sờ, nhưng sau khi định thần lại, vội vàng nói: "Kiều Kiều, thiết kế nhân vật! Nếu cô OOC, bọn họ rất khả năng tưởng rằng cô là ma!"
Tần kiều tỉnh tỉnh nhìn về phía "Meo meo" trong sự bối rối. Bây giờ cô không phải là ma sao?
107: "..."
Có vẻ đúng?
"Mày đá tao?" Hồi lâu sau ba Dương mới phản ứng lại, tức muốn hộc máu đứng dậy định đá vào ghế tựa, Tần Kiều đã ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía nhà.
Ba Dương đá vào không khí mà tự đem mình quăng ngã.
Dương Mộc sững sờ, chị gái, thức tỉnh rồi sao? Con mèo ở đâu ra vậy?
Tần Kiều trở vào nhà, đi vào phòng bếp dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, tiện tay kéo mái tóc xỉn màu của nguyên chủ, mẹ Dương ngồi ở bàn ăn, nhíu mày: "Mèo hoang ở đâu ra?"
Tần Kiều: "Đi theo tôi từ bên ngoài vào."
Những người còn lại họ Dương ngơ ngác nhìn Tần Kiều vừa đi ngang qua bọn họ, cảm thấy có gì đó kỳ quái.
107 quay đầu lại thì thấy mọi người trong bàn đều đang nhìn Tần Kiều một cách kỳ lạ.
"Kiều Kiều, trước khi người nhà họ Tần tới đón cô, cô không thể bị bọn họ phát hiện!"
Tần Kiều vào bếp, nhìn phản ứng theo bản năng của cơ thể, không ngờ sau khi xuyên khách còn có nhiều kỹ năng nấu ăn hơn?
Cô có chút hứng thú.
"Trước kia cuốn sách không viết nhiều về cuộc sống của nguyên chủ, cho nên ta đã xem qua ký ức của nguyên chủ." 107 vội vàng, móng vuốt lật xem tập sách, nó biết ký ức của nguyên chủ lưu trong sách, nên được truyền lại cho cô ấy, nhưng......
Tập sách không nói cách truyền lại trí nhớ.
Nó chỉ có thể dựa vào chính mình.
Dương Mộc bước vào, cậu thấy con mèo đang đào đất của mình như điên.
"Chị, con mèo này không bị bệnh gì chứ?"
107 lật ngược lại nói nhanh, "Việc nguyên chủ làm mỗi ngày là dậy sớm giặt quần áo, làm bữa sáng trước bảy giờ, đi học trước tám giờ, bây giờ nghỉ đông là tám giờ đến khách sạn trong thị trấn làm bồi bàn, 12 giờ trưa mang đồ ăn về, sau đó đi làm, sau đó... "
Tần Kiều cầm dao làm bếp, nhìn con mèo trắng nhỏ đang nhảy trên bếp, đôi mắt mở to.
Gì vậy?
Dương Mộc nhíu mày: "Chị, chị có nghe tôi nói không?"
107 ngồi xổm bên bếp lò: "Cũng may, nguyên chủ cơ bản là cả ngày làm việc rất ít khi giao tiếp với người khác, cô chỉ cần nói chuyện giống như cô ấy là được rồi, không dễ để tìm ra vấn đề ".
Dương Mộc kỳ lạ nhìn Tần Kiều, chị gái vậy mà dám không để ý cậu? Hơn nữa, con mèo này suốt ngày kêu "Meo meo meo", có cảm giác nó... muốn giành lấy thức ăn của cậu!
107 đột nhiên cảm thấy thù địch mãnh liệt, trượt chân suýt nữa trượt vào trong chậu, may mà Dương Mộ còn rất nhỏ nhưng phản ứng rất nhanh, liền nắm lấy ném ra nó ngoài cửa sổ.
107: "???"
Nó ngồi xổm trên cỏ và nhìn một con gà trống đi ngang qua.
Bên trong, Tần Kiều chiên cơm, nghe tiếng gọi bên ngoài, nàng cúi đầu, tưởng mình nghe lầm.
"Dương Kiều! Lấy cho tao một ly nước."
"Dương Kiều, quần áo sao chưa giặt!"
"Dương Kiều, tiền lương tháng trước của mày đâu rồi!"
Tần Kiều: "......"
Cô nghĩ, có lẽ mình sẽ không duy trì được tính cách ban đầu của Tần Kiều, cô thả lỏng một tay xoa đầu Dương Mộc.
Dương Mộc nhìn bàn tay trên đầu, kỳ quái, không biết có phải là ảo giác không, cậu cảm giác trong nhà sắp xảy ra chuyện lớn.
Ba ngày sau
Nhà họ Dương xảy ra một biến cố lớn, ba Dương Dương Nhị Minh lừa dối ở bên cạnh dì Vương suốt nhiều năm, cuối cùng bị mẹ Dương phát hiện.
Nhà họ Dương nháy mắt gà bay chó sủa.
Cách đó không xa, Tần Kiều đang ngồi xổm bên dòng suối.
107 trải tập sách ở bên cạnh, nhìn xem nguyên chủ ký ức, tức giận nói: "Nguyên chủ còn trẻ như vậy, trời mưa đầu gối đau nhức, chắc chắn có liên quan đến bọn họ. Còn có đứa em trai kia bị chiều tới hư hỏng, từ nhỏ không học hành không nghề nghiệp, sau khi lớn lên sẽ gây rắc rối cho nguyên chủ. "
Tần Kiều chống cằm một tay nhìn trời xanh mây trắng, như thể không nghe thấy nó nói gì.
107 ủ rũ: "Thế nhưng chủ hệ thống nói, nguyện vọng nguyên chủ là muốn nghịch tập, chấn chỉnh Dương gia không nằm trong nhiệm vụ."
Nó vừa dứt lời, một tiếng gầm vang vọng khắp thôn, nó quay đầu lại, Tần Kiều cũng quay đầu lại, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mặc vest, quần đùi chật vật chạy tới, phía sau là một người phụ nữ cầm một con dao làm bếp đuổi tới.
"Dương Nhị Minh, ông có xứng với tôi sao!"
Sau đó là những tiếng la hét, tiếng khóc vang lên.
107 chậm rãi ngẩng đầu, mờ mịt nói: "Kiều...... Kiều Kiều??"
Tần Kiều một tay chống cằm, lại ngáp một cái: "Tôi giặt quần áo, nhân tiện giặt một bộ đồ đồ lót của dì Vương bên cạnh. Giờ giặt xong để khô rồi mới cất vào phòng 2 vợ chồng"
107 đã choáng váng, còn có thể như thế này sao? Nhưng...
Nó dại ra nói: "Kiều Kiều, cô làm như vậy, không giống với thiết lập nhân vật "
Tần Kiều đứng dậy vỗ vỗ người, nhìn ba Dương chật vật, nói: "Trước mặt người khác mới gọi là OOC."
107 cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, trong tiềm thức cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng dường như cũng có lý, liền lẩm bẩm:" Thì ra cũng có thể như vậy"
Tần Kiều nhìn thôn xóm hỗn loạn, bai rối nói: "Chuyện trong sách bắt đầu từ cao tam*, hình như tôi mới chỉ là sơ nhị*?"
"Có nhầm không? Tiểu thuyết là khoảng sơ tam*? " Cô cũng không có đọc nghiêm túc, tất cả đều là Đoạn Tịnh Tịnh nói chuyện bên cạnh cô.
107 quay trở lại với tập sách trong miệng: "Tôi... tôi mới sinh vài ngày trước."
Tần Kiều: "???"
"Tôi... tôi chưa tốt nghiệp."
Tần Kiều: "??? "
"Có sai sót là chuyện bình thường." 107 cầm tập sách nhìn cô với lương tâm cắn rứt, hôm qua mới phát hiện ra rằng nó truyền sai thời gian.
Tần Kiều: "......"
Ba Dương nhìn cô, ánh mắt hoang vắng cầu cứu.
Tần Kiều xoay người.
Trong giây tiếp theo, mẹ Dương nhéo ba Dương bắt đầu đấm đá, tiếng kêu rên càng vang lên, Tần kiều chơi suối nước, ba Dương như muốn làm thịt cô, nhưng điều kiện tiên quyết là ông ta có thể sống tiếp.
"Tôi muốn ra ngoài đi dạo." 107 lại bắt đầu lật lại tập sách. Các hệ thống khác không cho biết điều gì sẽ xảy ra nếu ký chủ đi đến những nơi khác.
Tần Kiều liếc mắt nhìn cái người mới vào nghề đang chăm chỉ lật sách hướng dẫn, xách nó lên rồi về nhà.
107: "Meo meo?"
Đi ngang qua hai vợ chồng, 107 nhìn thấy ba Dương đang ngồi co ro bên thùng rác, mặt mũi bầm dập, mặt mũi sưng tấy, không ngừng khóc.
Nó nhìn bản thân yếu ớt của mình, rồi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Kiều, sau khi về đến nhà, nó ngoan ngoãn rút tiền công bán thời gian mà nguyên chủ bí mật để dành dưới gầm giường, đẩy đến trước mặt Tần Kiều.
Tần Kiều tìm được giấy tờ tuỳ thân, thu dọn một ít quần áo, mang theo tiền, mèo đi ra ngoài.
Dương Mộc bảy tuổi đang đứng ở cửa, vừa mới trải qua biến động lớn trong gia đình, trên mặt đẫm nước mắt nhưng dấu vết đã bị chùi sạch rồi, cậu thần sắc phức tạp: "Chị bỏ nhà đi?"
Tần Kiều gật đầu, nhìn về phía đứa em quậy phá hay gây sự:
"Muốn mách lẻo? "
Dương Mộc nhìn Tần Kiều, lúng túng quay đầu lại, nhường chỗ cho cô
Thế là một người, một "mèo" bình thản rời đi.
Dương Mộc nhìn bóng lưng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, rõ ràng hận không thể đuổi cô đi, nhưng cô thật sự rời đi, nhưng lại cảm thấy có cái gì đổ đổ.
Thật ra, cô bỏ đi là tốt nhất, cậu mờ mịt, giáo viên trong trường nói rằng chị gái cậu ưu tú, người nhà cậu làm chậm trễ.
Vì vậy, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa đi? Rốt cuộc, rời nơi đây mới lối thoát cho cô.
Nếu lại một lần nữa, có lẽ cậu sẽ đối xử tốt với cô.
Kết quả...
Ba năm sau, cậu bé mười tuổi Dương Mộc đang đứng ở cửa với cặp sách trên lưng, vẻ mặt như gặp quỷ cậu nhìn thấy một người và một con mèo đang đi về nhà rất "bình tĩnh"?
Dương Mộc: "???"
Được rồi, kiếp này không gặp lại?:,,,
**(cao tam: lớp 12; sơ nhị: lớp 8; sơ tam: lớp 9)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.