Minh Hào cặm cụi làm quen với các công cụ bổ trợ trên bàn làm việc của riêng mình, cậu chăm chú hoàn thành công việc thật nhanh chóng.
3 tiếng đồng hồ thấm thoát trôi qua, thoát đã đến giờ ăn trưa. Mọi người vươn vai, khởi động lại chân tay chứ không chắc thoát vị đĩa đệm mất…
Một anh trong phòng hô lên: “Xuống căn tin ăn trưa, ai đi không?”
“CÓ!”
Mọi người đồng thanh nói, riêng Hào quay sang hỏi khẽ tiền bối bàn bên:
“Phó giám đốc thường không ăn trưa hả anh, em thấy cô ấy chưa rời khỏi phòng lúc nào?”
Tiền bối lắc đầu: “Em ấy thậm chí còn bỏ bữa sáng nữa, bữa trưa thì hình như thư ký riêng lát nữa đem vào. Lần đầu anh thấy có người làm việc sống chết như thế, haizzz. Mà cũng nhờ vậy công ty mới lớn mạnh, tổng giám đốc Nguyệt cũng không can thiệp được. Nếu cậu muốn nói chuyện làm quen với cô ấy thì đúng 12h trưa cứ vào phòng thư ký xin đem đồ ăn cho Keyly, mấy thực tập sinh trước cũng làm thế, chỉ cần không trong giờ làm việc thì em ấy cởi mở với mọi người lắm.”
Cậu cũng gật đầu cảm ơn anh tiền bối. Cậu quyết định sẽ chờ tới 12h trưa rồi vào xin thư ký đem đồ ăn cho Hạ Vân. Cậu tự biết thế nào cũng bị Hạ Vân ngó lơ thôi, nhưng không sao cả, chỉ cần được nhìn thấy cô ấy là được.
…
Một lúc sau nhìn vào đồng hồ treo tường, đã đúng 12 giờ. Cậu tiến thẳng đến phòng thư ký, mở cửa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942848/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.