Hôm nay đã là ngày nghỉ phép cuối của Hạ Vân. Minh Hào vẫn đem đồ ăn sáng đến cho cô vào đúng 6 giờ sáng. Vẫn như thế, cậu sẽ ngồi trước cửa chờ đợi cô mở cửa trong khoảng một tiếng hơn rồi mới rời đi.
Đang ngồi vu vơ dựa lưng lên cánh cửa, bỗng nhiên cậu bị mất thăng bằng, xém nữa đã bật ngửa ra phía sau. Cậu lập tức quay sang thì thấy đó là cô! Đang bất ngờ đến á khẩu, Hạ Vân mở lời trước.
“Mấy món ngày trước cậu làm khá ngon, hôm nay vào ăn cùng đi, xem như lời cảm ơn của tôi.” - Nói rồi Hạ Vân cầm giỏ đồ ăn, đi nhanh vào trong.
Minh Hào vẫn còn cười ngây ngốc ở ngoài cửa, một lúc thấy gió lạnh thổi rợn người cậu mới lủi thủi đóng cửa vào nhà.
Ngồi vào bàn, cậu thấy Hạ Vân đã bày đồ ăn ra dĩa sẵn sàng, cô còn nấu thêm một bát súp gà hầm nóng hổi.
Cô từ tốn múc một chén cho Minh Hào. Cậu nhận lấy, nếm thử một muỗng.
“Ngon quá! Sao hồi xưa cậu nói không biết nấu ăn?” - Minh Hào ngạc nhiên hỏi cô.
“Thế đã mấy năm trôi qua tôi một thân một mình ở chốn xa lạ này không biết nấu ăn mà sống được sao?” - Hạ Vân cười nói
“À… Cậu cũng ăn đi.” - Minh Hào bối rối nói, dù gì câu nói hôm đó của Hạ Vân vẫn còn văng vẳng trong trí nhớ cậu.
Vừa ăn, Hạ Vân giả vờ hỏi vu vơ:
“Mấy ngày nay tôi không đi làm có chuyện gì xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942796/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.