Câu hỏi ấy nghe như sét đánh ngang tai Hạ Vân, cô chờ đợi cậu gần một tháng chỉ nhận lại được câu hỏi này sao?
Vị bác sĩ từ phía sau tiến lại gần giường bệnh của Minh Hào rồi quay sang cô nói:
“Không nằm ngoài dự đoán, cậu ấy hiện đã bị mất trí nhớ tạm thời, chỉ nhớ được những ký ức ở độ trước 15 tuổi còn về sau đã quên hoàn toàn.”
Cô sợ hãi cố lay tay bác sĩ gặng hỏi:
“Vậy có cách nào để khiến cậu ấy nhớ lại không bác sĩ?”
“Tất nhiên là không nghiêm trọng đến mức không nhớ lại được, chỉ cần cháu cố gợi lại những ký ức mà cậu ấy đã mất thì cậu ấy sẽ nhớ lại mọi thứ thôi. Thường sẽ mất hơn một tháng cho việc hồi phục chứng mất trí nhớ tạm thời. Cháu cố gắng ở bên giúp cậu ấy khôi phục trí nhớ nhé. Và cũng hãy để ý vết bỏng sau lưng bệnh nhân, rất dễ bị nứt gây chảy máu.”
Vị bác sĩ nói xong rồi gật đầu rời đi. Minh Hào vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô khẽ hỏi:
“Cậu còn nhớ gia đình cậu không?”
Minh Hào dù đã mất đi ký ức về cô nhưng tính khí lịch thiệp ấy vẫn chưa từng biến mất. Cậu mỉm cười trả lời cô:
“Tôi nhớ chứ, họ đều đang ở Việt Nam. Cô có thể cho tôi hỏi vì sao tôi lại nằm ở bệnh viện bên Singapore không? Và tôi hiện đã làm gì bên đất nước này?”
Hạ Vân bấu chặt bàn tay, ngăn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942786/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.