Minh Hào chăm chú quan sát ngũ quan trên khuôn mặt Hạ Vân, có lẽ là vì tính cách cô khá thú vị nên cậu có chút tò mò?
Nhìn một lúc lâu cậu bỗng cảm thấy đau đầu dữ dội liền chống tay ngồi dậy.
Cậu lấy tay day day thái dương, đến khi cảm thấy đỡ hơn thì cũng đã khá trễ.
“Để cô ấy một mình sẽ ổn thôi nhỉ?” - Nói rồi cậu đứng dậy.
Vừa định bước đi cậu nghe thấy tiếng nói lí nhí từ phía sau của cô:
“Làm ơn…nhớ lại đi mà…Tôi…” - Nói đến đây cô nói gì đó rất nhỏ khiến cậu không thể nghe được.
Minh Hào muốn nghe hết câu nói của Hạ Vân, bèn lại gần, cúi xuống một chút:
“Cô nói to một chút được không? ‘Tôi…’ rồi, ờm, tiếp theo là?”
Hạ Vân vẫn nhắm mắt, lè nhè đáp lời:
“Tôi nhớ cậu, tôi nói là tôi nhớ…cậu, Âu Minh Hào...” - Dứt câu cô cũng vô thức thiếp đi vì quá say.
Cậu nghe lời cô nói, trong tim có cảm giác nhói lên hệt lúc ở trên máy bay, tự cậu cũng nhận thức được dù trí nhớ của mình hiện tại không có hình ảnh của cô gái này, mặt khác linh tính cậu lại nói rõ trái tim mình chỉ có mỗi cô.
Thật khó chịu…
Nhưng Minh Hào cũng không thể vờ như đã nhớ ra cô mà gượng ép bản thân được, cậu sẽ cố gắng thu nhặt lại từ đầu từng mảnh ký ức.
“Chờ tôi, tôi sẽ cố gắng nhớ về chúng ta, sớm thôi…”
…
Từng tia sáng chiếu rọi len
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942778/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.