Trước khi về nhà, Hạ Vân đã không hề thông báo trước cho bố mẹ mình.
Minh Hào dừng xe trước cổng nhà, cô bước xuống rồi bấm chuông cửa nhà mình với vẻ mặt rất hồ hởi. Từ bên trong Hạ Vẫn vẫn nghe được giọng nói quen thuộc của hai người.
"Có ai ngoài cổng kìa anh!" - Mẹ gọi bố cô.
"Anh đang bận photo tài liệu, em ra xem giúp anh đi mà." - Có vẻ giọng nói yêu chiều của bố dành cho mẹ vẫn chưa hề thay đổi.
Đã rất lâu rồi cô mới được về thăm bố mẹ mình, cảm xúc này cứ khó tả như thế nào nhỉ? Minh Hào đứng bên cạnh thấy Hạ Vân vui vẻ làm lòng mình cũng vui lây.
Bố cô đi gần tới cổng, hỏi vọng ra:
"Là ai thế?"
Ông vừa hỏi vừa tiến đến gần cổng hơn. Lúc nhận ra đó là Hạ Vân, ông không khỏi bất ngờ mà thốt lên:
"Con! Hạ Vân nó về em ơi!"
Mẹ cô nghe thấy tên con gái thì hớt hải đi ra, bố cô vừa mở cổng bà Thảo đã chạy đến ôm chầm con gái mình.
"Con về lúc nào sao không gọi trước! Sao Minh Nguyệt nó không thèm báo cho mình nhỉ!"
"Ôi trời, con về thăm bố mẹ cũng cần báo trước hả? Dì không có biết con về nước đâu." - Cô cười hề hề với mẹ.
Rồi cô quay sang người bố đang giả vờ trang nghiêm, dang cánh tay còn lại ra, ông Cường gãi đầu một cái rồi cũng tiến đến ôm cô con gái rượu của mình.
Mấy giây sau ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942766/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.