Khi dượng Journal vừa kể xong, cậu cố ngẫm nghĩ xem có điều gì bất thường không nhưng trong đầu cậu lúc này chỉ có mỗi hình ảnh Hạ Vân với đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu không nỡ rời.
Minh Nguyệt mất bình tĩnh nói:
“Nhất định em phải đến đồn cứu con bé ra, bao nhiêu tiền em cũng bỏ được!”
“Em không thể bồng bột như thế! Bình tĩnh đi An Minh Nguyệt, chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách cứu Hạ Vân!” - Journal lay mạnh bả vai Minh Nguyệt.
Minh Hào cố gắng nghĩ ngợi một lúc rất lâu rồi bỗng cậu như nhớ ra điều gì đó. Cậu cầm chiếc điện thoại, gọi đến cho một dãy số:
“Anh, em đây. Chúng ta có thể gặp nhau không?” - Người bên kia cũng đáp lại gì đó - “Vâng, em sẽ có mặt ở đó.”
Minh Nguyệt vội hỏi Minh Hào:
“Con…con có cách cứu Hạ Vân rồi sao?”
“Xin dì cho con chút thời gian, khi mọi chuyện dần đi vào quỹ đạo, nhất định con sẽ nói cho dì và dượng!”
Nói rồi Minh Hào cũng chạy đi.
...
Journal như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Minh Nguyệt:
“Em, vào ban đêm công ty chúng ta thường có bao nhiêu bảo vệ? Không lẽ lại chẳng có bảo vệ nào nghe được tiếng động lạ hay gì đó ở hiện trường vụ án sao?”
“Đúng nhỉ?! Công ty chúng ta về đêm có đến mười người bảo vệ kiểm tra vòng quanh công ty. Bảy người kiểm tra bảy tầng lầu còn một người ở bãi đỗ xe, hai người canh giữ cổng. Thường thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942719/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.