Ngay sáng hôm sau Minh Hào đã dậy từ rất sớm, cậu thu dọn đồ đạc rồi đến đồn cảnh sát.
Cậu tiến đến bàn của người cảnh sát trưởng gác trại giam.
“Sáng nay sẽ diễn ra phiên tòa sơ thẩm đầu tiên của cô Phùng Hạ Vân. Với tư cách là luật sư, tôi muốn được gặp cô ấy một chút.”
Người cảnh sát đồng ý với cậu rồi mời cậu ngồi đợi ở phòng chờ để anh ta đưa cô ra gặp cậu.
Ruột gan Minh Hào giờ đây còn nóng hơn lửa đốt, chỉ chưa đầy 2 tiếng nữa Hạ Vân sẽ bị giải ra tòa mà việc tìm bằng chứng lại chưa đến đâu. Cậu chỉ còn biết hy vọng những bằng chứng ít ỏi đó sẽ ít nhiều kéo dài thời hạn điều tra hơn cho cô.
Khi đang chìm trong những luồng suy nghĩ lo lắng phức tạp thì bỗng tiếng mở cửa từ bên kia tấm kính đối diện phát ra.
Hạ Vân nhìn thấy Minh Hào bản thân lại không kìm nổi nước mắt. Cô phải cố ngước mặt lên trời ngăn những giọt nước mắt rơi xuống, nếu không cô nghĩ cậu sẽ càng lo cho mình hơn.
“Hạ Vân, sao cậu lại khóc, cậu mệt sao? Có khó chịu hay nóng sốt trong người không?” - Minh Hào lo lắng, nhìn vào mắt cô hỏi.
Hạ Vân nghe được những thanh âm quen thuộc mà cô ngày ngày chờ đợi, giọng nói trầm ấm dịu dàng chỉ dành cho mình cô vẫn không có gì thay đổi khiến cô cảm thấy bản thân đang được an ủi rất nhiều. Cô gồng mình, giả vờ như đang ổn mà cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942700/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.