Anh ta gật đầu rồi Minh Hào quay người lại trình bày ngắn gọn với Minh Nguyệt và Journal.
“Gấp thế sao?! Chắc con bé đang rất muốn gặp con, dù chỉ thêm một ngày cũng không được sao?!” - Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
Nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu buồn bã của Minh Hào.
Journal níu tay Minh Nguyệt:
“Đây là điều mà thằng bé đã chấp nhận hy sinh vì Hạ Vân, chúng ta không có quyền hạn giữ thằng bé lại…”
Cậu trầm mặt một lúc rồi cũng cố mỉm cười nói với hai người:
“Rồi sẽ có ngày con quay về, không biết sẽ mất bao nhiêu lâu, có thể là 2 năm, 3 năm hoặc hơn nhưng chắc chắn con sẽ về lại nơi đây.” - Nói rồi cậu rút ra một chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo từ túi áo khoác - “Dì và dượng có thể giúp con chuyển nó này lại cho Hạ Vân được không, mọi chuyện gấp gáp quá con không thể kịp nói tạm biệt với cô ấy…”
“Chắc sẽ rất khó để con bé chấp nhận điều này…”
“Em.” - Journal nhắc khéo Minh Nguyệt để cô không khiến Minh Hào phải phiền muộn thêm.
“Dì hiểu rồi, con sang bên đó phải giữ gìn sức khỏe nhé, hãy về đây bất cứ khi nào con muốn, dì, dượng và Hạ Vân vẫn luôn chờ con về.”
Người đàn ông đứng sau Minh Hào nhận được tin nhắn từ cấp trên thì hối thúc Minh Hào, cậu quay lại xin anh ta thêm một vài phút cuối.
“Con không còn thời gian nữa rồi, trông Hạ Vân tiều tụy lắm, dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942661/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.