Môi lưỡi triền miên quấn quýt đến khi Minh Hào cảm nhận được Hạ Vân có chút khó khăn trong hô hấp thì mới dừng lại.
Hạ Vân ngại ngùng nhìn cậu. Minh Hào dịu dàng ôm trọn lấy cô.
“Anh cũng yêu em, Hạ Vân.”
“Thôi được rồi sến quá à!” - Hạ Vân nói rồi đánh lên lưng Minh Hào.
Trong lúc đặt tay ở sau lưng cậu cô bỗng cảm thấy được một vết sẹo lớn. Hạ Vân chồm người nhìn về phía sau lưng Minh Hào, cậu cũng theo quán tính mà xoay lưng lại.
“Đây là vết sẹo từ lần hỏa hoạn lúc anh cứu em phải không?”
“Hả? À đúng rồi, không sao đâu, chỉ là còn để lại sẹo thôi chứ anh không còn thấy đau nữa.”
Hạ Vân tựa đầu lên vết sẹo của cậu:
“Cảm ơn anh, vì mọi thứ.”
Minh Hào quay người lại xoa đầu Hạ Vân rồi lại ôm cô.
“Sắp hết giờ rồi, chúng ta về thôi.”
Minh Hào lên trước rồi đỡ Hạ Vân lên cùng. Hạ Vân khoác lại chiếc áo choàng thì thấy Minh Hào không hề mặc lại áo mà định đi thẳng về phòng.
“Cậu… à không, anh không tính mặc lại áo sao?”
Minh Hào nhìn chiếc áo đã bị ướt sũng vì bị rớt xuống hồ của mình rồi giơ lên cho Hạ Vân xem.
“Chắc anh phải để nguyên như thế này về phòng rồi.”
“Không được đâu!” - Hạ Vân la lên.
“Em sợ cơ thể quyến rũ này của anh bị ai nhìn thấy à?” - Minh Hào tiến lại gần cười trêu chọc cô.
Hạ Vân đánh trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942620/chuong-116.html