Chương trước
Chương sau
Theo lời nói của Thịnh Y Diễm, mọi người đều nhìn về phía Tiêu Diệp Nhi. Vẻ phẫn hận trên mặt Tiêu Diệp Nhi không kịp thu hồi, hiện giờ nàng ta chợt thay đổi vẻ mặt, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia trông có vẻ hơi dữ tợn, mất đi tao nhã thường ngày.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc cùng quái dị của mọi người, nàng ta chỉ có thể nhanh chóng cười cười tỏ vẻ xấu hổ, khô khan nói: “Làm sao có thể, ta... Ta đương nhiên là cảm thấy cao hứng thay Thịnh muội muội.”

Nàng ta nói xong, lại cúi đầu cắn môi dưới, bình ổn một chút tâm tình, thế này mới có chút nghiêng người, ra vẻ run rẩy hướng Quân Khanh Duệ nói: “Diệp Nhi tư chất kém cỏi, nhận được ái mộ, vô cùng cảm kích, nghĩ muốn báo đáp, nhưng Thịnh muội muội nàng si mê vương gia, không muốn vương gia viết hưu thư, Diệp Nhi cũng không thể hại Thịnh muội muội. Nay Thịnh muội muội được trời cao phù hộ, không còn bệnh cà lăm, người vẫn nên cưới Thịnh muội muội làm phi đi thôi, Diệp Nhi... Diệp Nhi như vậy không còn mặt mũi tái giá, gả cho người khác, nguyện ý cả đời không thành gia, coi như hồi báo tình ý của điện hạ...”

Nàng ta nói xong, hai dòng nước mắt lăn xuống hai gò má trắng nõn, giống như hoa lê đẫm mưa(1),quả nhiên là điềm đạm đáng yêu, một bộ dáng bị nữ nhân hư hỏng hãm hại, như đóa hoa trắng nho nhỏ không thể không từ bỏ người mình yêu.

Bị nàng ta nói như vậy, lại biến thành Thịnh Y Diễm là kẻ ác độc, lòng dạ hẹp hòi, rõ ràng người ta tình chàng ý thiếp, lại đi chia rẽ người ta, làm hại đệ nhất tài nữ tương lai phải cơ khổ cả đời, quả thực so với Pháp Hải hãm hại Bạch nương tử cùng Hứa Tiên không thể đến với nhau trong kinh kịch càng khiến người xem giận dữ không thôi.

Đôi mắt của Thịnh Y Diễm lạnh lùng nhìn Tiêu Diệp Nhi diễn trò, cũng không để ý tới vẻ mặt mọi người hoặc đồng tình, hoặc phẫn nộ, thấy Quân Khanh Duệ nắm tay Tiêu Diệp Nhi thấp giọng nhỏ nhẹ an ủi, ánh mắt nàng chứa đầy vẻ mỉa mai.

“Nữ nhân như ngươi sao có thể mặt dày mày dạn như vậy! Dực vương rõ ràng không thích ngươi, ngươi không nên quấn quít lấy điện hạ a. Diệp Nhi tỷ tỷ cùng điện hạ mới là trời sinh một đôi, đều là ngươi, không nên chia rẽ bọn họ, ngươi thật ác độc!”

Bạch Như Ngọc thấy Thịnh Y Diễm không còn cà lăm nữa, người cũng hoàn toàn thay đổi, càng được thái tử xem trọng, sớm đã kiềm chế không được, lúc này thấy Tiêu Diệp Nhi rơi nước mắt, nàng ta liền nhảy ra, dẫn đầu trách móc Thịnh Y Diễm.

Thịnh Y Diễm bị nàng ta chỉ vào cái mũi mà mắng, vốn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nháy mắt thay đổi, nàng nâng tay ôm ngực, đầu vai run run, lã chã chực khóc, không biết theo ai nhìn Bạch Như Ngọc, vẻ mặt ủy khuất đáng thương như vậy.

Nàng trời sinh tuyệt mỹ, giờ phút này đồng tử trong suốt tràn đầy nước mắt, như những hạt mưa long lanh đong đầy đôi mắt, mắt đen dính nước càng thêm đen bóng, chớp mắt một cái liền có vài giọt nước mắt rơi ra, lông mi run lên, phảng phất như cánh bướm dính sương sớm sắp sửa bay đi.

Hàng mi tú nhã như sương khói nhẹ nhàng mở ra, chóp mũi kia ủy khuất nhăn lại, hàm răng nho nhỏ đáng yêu khẽ cắn môi dưới, khóe môi hơi nhếch lên như đóa hoa hải đường khẽ run rẩy trong đêm mưa bão.

Mỹ nhân ủy khuất, rõ ràng đã không còn sức chống đỡ, lại còn quật cường không chịu cúi đầu khóc lóc trước mặt mọi người. Cái loại mỹ cảm làm lòng người rung động này quả thực khiến người nhìn nàng tan nát cõi lòng, cam tâm tình nguyện chết vạn lần, chỉ để đổi lại nụ cười của nàng mà thôi.

Cái gì gọi là diễn xuất cao hơn một bậc? Có đối lập bậc này, khiến vẻ mặt đáng thương lúc trước của Tiêu Diệp Nhi, nhất thời mọi sắc thái đều biến mất, ai còn nhớ rõ ủy khuất của nàng ta đâu?

Mọi nơi bỗng nhiên lâm vào im lặng, đồng loạt nhìn Thịnh Y Diễm. Trong lòng nàng cười cười, kiếp trước nhan sắc của nàng chẳng qua hơn trung bình một chút, chỉ cần nàng muốn, liền có thể bắt lấy tâm tư của bất luận kẻ nào, mặc kệ nam nữ già trẻ, nay, nàng có được nhan sắc của Thịnh Y Diễm đúng là gặp may mắn, Tiêu Diệp Nhi muốn ở trước mặt nàng diễn trò, quả thực là tự tìm đường chết.

Nàng run run lông mi, cắn cắn cánh môi, giống như khó kìm nén được, đột nhiên nàng nâng tay áo lên che khuất gương mặt mình.

Mọi người thấy vậy, đều thổn thức không đành lòng, tự động tưởng tượng đến hình ảnh mỹ nhân buồn bã rơi nước mắt. Nhưng khuôn mặt bị vải vóc che chắn của Thịnh Y Diễm lại nhanh chóng nghiêng về phía Tiêu Diệp Nhi chớp chớp hai mắt. Đây là hành động khiêu khích trắng trợn, tỏ ý châm chọc cùng khinh thường đối với Tiêu Diệp Nhi của nàng.

Tiêu Diệp Nhi đương nhiên hiểu được ý tứ của Thịnh Y Diễm. Thấy Thịnh Y Diễm hướng mình chớp mắt, vừa kinh sợ lại ngạc nhiên, vừa tức giận lại uất ức. Làm cách nào nàng ta cũng không thể tin được, đây là người đêm qua chịu đựng tức giận của mình, ủy khuất run rẩy, quỳ gối dưới chân mình đau khổ cầu xin, Thịnh Y Diễm! Nàng ta giương miệng, còn chưa phản ứng lại, Thịnh Y Diễm liền tiếp tục thay đổi sắc mặt.

Mà Quân Khanh Duệ tự nhiên cũng đem động tác của Thịnh Y Diễm nhìn rõ ràng, lại cảm nhận được cả người Tiêu Diệp Nhi đang run run, hiển nhiên là tức giận không kìm được, đôi mắt đen nhánh của hắn nổi sóng cuồn cuộn. Nữ nhân này, nàng dám ở dưới mí mắt hắn bày ra bộ dáng hai mặt như thế, nàng, rất là kiêu ngạo!

Vì trường bào che lấp, cộng thêm vấn đề về góc độ, cũng chỉ có Tiêu Diệp Nhi, Quân Khanh Duệ, Quân Khanh Liệt, Tư Đồ Hiên, cùng Bạch Như Ngọc, nhóm người cách Thịnh Y Diễm gần nhất này mới nhìn thấy động tác nhỏ kia của nàng.

Chẳng qua chỉ trong giây lát, không chờ Tiêu Diệp Nhi phản ứng lại, Thịnh Y Diễm đã hạ ống tay áo, bày ra bộ dáng ẩn nhẫn ép nước mắt quay về, tiếp đó, nàng mới hướng Bạch Như Ngọc nói: “Bạch tỷ tỷ thật sự nghĩ sai cho ta, lúc trước ta quấn quýt si mê Dực vương, đều do hôn ước kia cả. Thái hậu chỉ hôn, ta thân là nữ nhi của đại thần triều đình, không dám không để trong lòng a. Mặc dù ta bất tài, nhưng vẫn đọc qua nữ giới, biết được một khi nữ tử đã đính hôn, liền phải bảo vệ tâm của mình cho tốt, chung thủy như một, cho nên, dù Dực vương không thích ta, ta cũng muốn báo đáp lại ân đức của thái hậu, quy củ một lòng. Chỉ là, hôm nay là ngày đại hôn, ta lại bị Dực vương vứt bỏ, cảm thấy quá xấu hổ, tự vẫn suýt nữa chết đi. May mắn thay trời cao cho ta tỉnh lại, thế mới hiểu ra, Dực vương cam nguyện mạo hiểm làm trái ý chỉ của thái hậu, bôi nhọ danh tiếng hoàng thất, làm một đứa cháu bất hiếu, cũng phải cưới Tiêu tỷ tỷ bằng được. Tiêu tỷ tỷ cùng Hiên công tử đã đính hôn, còn dám mạo hiểm làm trái quy củ của thiên hạ, đối với Dực vương động tâm, qua đó có thể thấy được hai người là thật tâm yêu nhau, ta sao có thể nhẫn tâm ngăn cách đôi tình nhân này đâu? Khi ta tự vẫn, từng ở trong sương mù gặp được thái hậu, lão nhân gia ca thán liên tục, vẻ mặt bi thương, nói rõ nàng nối sai dây tơ hồng rồi, thế này mới khiến ta thống khổ nhiều năm, khiến Dực vương không thể toại nguyện mà oán nàng, nàng thương ta, đã đồng ý cho ta tùy ý giải quyết hậu quả nàng gây ra. Hôm nay, ta tới nơi này, cũng không phải muốn ngăn cản Dực vương...”

Nàng nói xong, vẻ mặt lại lần nữa khôi phục thanh nhã, giống như minh châu được tẩy trần, như ánh mặt trời phá tan tầng mây, khuôn mặt bừng sáng, liếc mắt nhìn về phía Quân Khanh Duệ cùng Tiêu Diệp Nhi, nói: “Ta không gọi thị vệ đi lấy giấy bút, chỉ vì ta cùng Dực vương vẫn chưa thành thân, mà chưa thành thân, làm sao có thể hưu đây?”

Nàng vừa dứt lời, mọi nơi lại tĩnh lặng. Mọi người còn chưa tỉnh lại từ bỡ ngỡ trước một loạt hành động này của nàng.

Quân Khanh Liệt thấy Thịnh Y Diễm một thân trong trẻo lại lạnh lùng cường thế nháy mắt như thay đổi thành một người khác, mảnh mai giống như một trận gió đều có thể thổi đi, trêu đùa Bạch Như Ngọc, vốn hắn đã có chút ngạc nhiên, lại thấy nàng nghịch ngợm bỡn cợt hướng Tiêu Diệp Nhi nháy mắt, cười khẽ như vậy khiến người ta nín thở, tim nhảy loạn trong lồng ngực, nhất thời hắn liền không nhịn được cười cười. Giờ phút này, thấy nàng mới chỉ nói vài lời đã khiến sắc mặt của Quân Khanh Duệ biến đổi mấy lượt, cuối cùng xanh mét một mảnh, mà vẻ mặt của Tiêu Diệp Nhi lại vặn vẹo, đỏ ửng lên, Bạch Như Ngọc lại sợ ngây người, Quân Khanh Liệt liền nhịn không được nhếch cao khóe môi.

Mấy lời này của Thịnh Y Diễm quả nhiên rất độc a. Tuy rằng những câu này đều có giọng điệu của kẻ yếu thế, nhưng quả thực chính là chỉ vào cái mũi của Quân Khanh Duệ mắng hắn bất hiếu, đá vào mặt của Tiêu Diệp Nhi mắng nàng ta không tuân thủ lễ giáo, hoa tâm.

Chuyện không liên quan tới mình, nhóm dân chúng đều im lặng xem náo nhiệt. Thế nhân đều thích nhìn tài tử giai nhân tạo thành một đôi thần tiên quyến lữ. Trước kia, Thịnh Y Diễm là tiêu điểm bị người ta chê cười, một cái bình hoa suốt ngày lắp bắp, lại dám mơ tưởng Dực vương, đương nhiên so ra không bằng Tiêu Diệp Nhi xứng với Dực vương, cho nên, thế nhân liền cứ xem nhẹ hôn ước của nàng cùng Dực vương, chỉ đành than thở thay cho Dực vương, bất bình thay cho Tiêu Diệp Nhi. Nhưng hôm nay, hào quang mà Thịnh Y Diễm tỏa ra còn hơn Tiêu Diệp Nhi gấp vạn lần, nàng lại là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Quân Khanh Duệ, nghe nàng nói xong mấy lời kia, thế nhân nhất thời lại có suy nghĩ khác về chuyện này.

**********

Ghi chú:

(1) hoa lê đẫm mưa: gốc là 梨花带雨, giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.