Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 116: LẠC NHẠN, PHÚC HẮC
Tác giả: Luna Huang
Sở dĩ lễ hội này được gọi là Quan Nhạn là vì hôm nay nhạn sẽ bay về phương nam tránh đông. Mà chim nhạn đại biểu cho tình yêu vĩnh cửu thế nên lễ hội này trên đường toàn là nam thanh nữ tú mà thôi.
Lúc này Tiết Nhu cùng Tiết Diệp cùng mọi người đứng ở trên một thảm cỏ xanh đều nhìn bầu trời chờ đợi thời khắc chim nhạn bay lên. Hai tỷ muội đứng cùng một chỗ nhưng tâm trạng mỗi người mỗi khác.
Tiết Diệp suy nghĩ linh tinh về tương lai của bản thân. Mà Tiết Nhu lại nghĩ đến kế hoạch đã cực khổ bày mấy hôm. Vừa xử lý xong Hoa Thiếu Phùng, hiện tại chính là đến lúc xử lý Cung Thiên Lan cùng Hạ Du Phương rồi.
Mục tiêu của Tiết Nhu lúc này đang đứng cách Tiết Nhu không xa. Hai người đang rất tình chàng ý thiếp mặn nồng nhìn về phía bầu trời, mà Tiết Nhu lại đứng quay lưng về phía họ.
Tuy nói là lễ hội nhân gian nhưng nơi quan sát chim nhạn này đều là có phân chia cấp bậc, bá tánh thường dân nào được trộn lẫn với quý tộc được. Nơi dành cho dân thường chỉ là khoảng đất rống với thảm cỏ xanh. Chỗ dành cho quý tốc gia quyến quan lại lại ở trên một đài cao được xây bằng gỗ, như vậy mới có thể nhìn chim nhạn rõ hơn.
Tiết Nhu đột nhiên cười khúc khích, thả thật cao giọng nói: “Nhị tỷ nga, A Nhu nghe di nương nói, nếu đôi tình lữ nào thấy được một đôi nhạn bay cùng nhau thì nhân duyên của bọn họ sẽ bách niên giai lão.”
Tiết Diệp mờ mịt chớp chớp mắt nhìn đàn nhạn đông đảo trên trời, hỏi: “Thật không?” Trong lòng tiếc hận vô cùng, nếu không phải Chung Hạng Siêu đổi ý, Hạ công tử không cải biến chủ ý, vậy nàng liền có cơ hội rồi.
Tiết Nhu rất thanh thật gật mạnh đầu một cái nói: “Thật đó, lần trước đại ca cùng đại tẩu cũng từng ở quân doanh gặp qua. Ngươi xem hai người bọn họ kìa, thật khiến người khác ghen tỵ.” Tay nàng đặt lên vai để Xích Diễm nhảy vào rồi kéo nó xuống vuốt ve đầu nhỏ của nó.
Tiết Vân Lãng cũng không có bao nhiêu nổi trội ở kinh thành, thế nhưng nhờ Tiết Tinh Vân hoàn khố nên bách tính thường mang ra so sánh, nên nhắc đến Tiết gia, Tiết Nhu nổi tiếng nhất, đến Tiết Tinh Vân, xếp thứ ba là Tiết Vân Lãng. Năm đó hắn thành thân lấy ca kỹ, mọi người đều tiếc hận khôn nguôi, đương nhiên vì chuyện này ai nấy cùng đều rất quan tâm đến hôn nhân của hắn và Ôn Uyển.
Hạ Du Phương mặc một thân cẩm y hoa phục, phục sức xa hoa, quý khí áp người. Dung mạo anh tuấn, ngũ quan như điêu, cực lóa mắt lấy không ít lòng của các nữ tử gần đó.
Bên cạnh hắn là Cung Thiên Lan, dung mạo cực kỳ xứng đôi với hắn, chỉ là trên mặt có thêm nụ cười kêu ngạo. Chiếc eo thon treo lủng lẳng một trụy ngọc trước làn váy trắng tinh khiết.
Cung Thiên Lan nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh lại thấy được Xích Diễm đỏ đến bắt mắt. Chỉ nghe Xích Diễm kêu lên vài tiếng ‘Đúng vậy đúng vậy’ để ánh mắt của nàng sáng lên.

Phải biết, trong kinh thành này chỉ có một con anh vũ màu đỏ biết nói, và nó là của Chung Hạng Siêu. Tuy nói hắn đã chuyển mục tiêu thế nhưng Lạc Bích Nhu sẽ không bao giờ chạm vào những con vật thế này, vì vậy nàng liền biết nữ nhân này là Tiết Nhu.
“Du Phương, ta muốn con anh vũ kia.”
Hạ Du Phương cũng nghĩ như Cung Thiên Lan nên biết được danh tính của Tiết Nhu. Nếu con anh vũ này nằm trong tay Tiết Nhu hắn muốn lấy liền phải có suy nghĩ kỹ càng.
Một, là con anh vũ này thích Tiết Nhu nên Chung Hạng Siêu liền tặng cho nàng mặc dù đã chuyển mục tiêu. Hai, chuyện Chung Hạng Siêu chuyển mục tiêu là không có thật, lễ vật kia bất quá chỉ là mẫu thuẫn giữa nữ nhân với nữ nhân mà thôi.
Kinh qua tâm tư thực lự, hắn mới cùng Hạ Du Phương bước đến chỗ của Tiết Nhu nói: “Cho hỏi, con anh vũ này Tiết tiểu thư có bán hay không?”
Tiết Diệp quay đầu, ánh mắt híp lại nhìn bộ dạng đắc ý của hai người vừa bước đến. Nếu lúc nãy nàng vẫn còn tơ tưởng đến Hạ Du Phương thì hiện tại đã không còn nữa rồi, người ta cũng mặc đồ tình lữ rồi nàng còn có gì để nhìn nữa.
Tiết Nhu vẫn giả vờ như không biết thân phận của hai người, kinh ngạc hỏi: “Chúng ta có quen biết nhau sao?”
“Không quen, thế nhưng mà bằng hữu của ta thích con anh vũ này nên mới mạo muội đến hỏi.” Hạ Du Phương chấp tay một cái xem như thi lễ chào hỏi hoàn thành.
Tiết Nhu gật đầu xem như hiểu ý của hắn, nàng nâng Xích Diễm trong tay lên, tựa tiếu phi tiếu hỏi nó: “Vật nhỏ, có người muốn mua ngươi kìa, ý của ngươi thế nào?”
Xích Diễm lom lom nhìn hai người trước mặt vài cái xong liền rất không cho mặt mũi nói: “Thiếu gia sẽ giết chết các ngươi.”
Mặt mũi của Hạ Du Phương lập tức đen lại, hắn thân là thị lang thế nhưng so với tên vô công rỗi nghề lại có chỗ dựa vững chắc như Chung Hạng Siêu vẫn là không thể bằng được. Nếu không lúc đầu hắn cần gì phải hắn thú Tiết Diệp để tiếp cận Chung Hạng Siêu chứ.
Chính muốn há mồm nói gì đó thì đột nhiên âm thanh ở chung quanh để hắn phải im lặng ngẩng đầu nhìn trời.

Mọi người đang ồn ào thì nghe được âm thanh kêu của chim nhạn, tiếp đó là tiếp vỗ cánh thành đàn bay lên. Đàn chim rất có thứ tự bay theo con đầu đàn, số lượng nhiều đến nỗi lấn áp cả mặt trời buổi sáng.
Cung Thiên Lan cũng đang giận mà bị âm thanh kia làm cho ngay ngẩng. Theo mọi người nhìn lên trời, nàng nâng cánh tay ngọc ngà lên chỉ về phía đàn chim nhạn nói: “Du Phương nhìn xem, nhạn bay lên rồi kìa.”
Đàn nhạn nhanh chóng bay về bầu trời phía nam, chỉ là có một đôi nhạn vẫn lòng vòng trên không trung không chịu bay theo bầy. Mọi người nhớ lại lời Tiết Nhu lúc nãy đều lên tiếng, người có đôi thì vui mừng khôn xiết, người không có đôi lại ngưỡng mộ.
“Theo ta thấy đôi nhạn này là cố ý lưu lại chúc phúc hai người nha.” Tiết Nhu cười đến ngọt ngào nhìn đôi nam nữ trước mặt. Hệt như lúc nói ra lời này, nàng là rất thật lòng vậy.
Mọi người muốn ôm chân lớn vì vậy cũng quay sang chúc mừng Hạ Du Phương cùng Cung Thiên Lan rồi. Mấy ngày trước nháo to trên phố như vậy hiện không ai không biết quan hệ của bọn họ nữa.
Cung Thiên Lan vừa nghe vậy lửa giận tiêu tán không còn bóng dáng tăm hơi, khoác tay Hạ Du Phương cúi đầu che đi gương mặt đỏ bừng của mình. Thân là nữ tử, cùng người yêu thương mình thật lòng đi đến bạc đầu người nào mà không muốn.
Hạ Du Phương nghe thế xem như hài lòng, hắn không tính toán với con chim ngu ngốc kia nữa. Chỉ là hắn còn chưa kịp khách sao đã thấy Xích Diễm đột nhiên bay lên thật cao đảo vài vòng trên đầu Tiết Nhu.
Tiết Nhu nhìn theo thân ảnh nhỏ của nó cười khanh khách nói: “Vật nhỏ mau xuống đây, người ta là một đôi, ngươi có câu dẫn được đi nữa thì nó cùng ngươi không cùng một loài không hợp nhau đâu. Lại nói, nhạn là chung tình nhất, cho dù là cùng loài nó cũng sẽ không bỏ nhau để đến với hồ ly tinh đâu.”
Mặt của Cung Thiên Lan cùng Hạ Du Phương đồng loạt nóng lên như thể vừa ăn xong cái tát tai vô hình vậy. Câu này khác nào mắng bọn họ đâu, nghĩ thế đều đồng loạt dùng ánh mắt ngoan lệ nhìn Tiết Nhu vẫn còn đang cười vẫy tay Xích Diễm.
Bọn họ cũng không thể trực tiếp định tội Tiết Nhu được, cũng như chuyện họ kết thân với nhau Tiết Diệp cũng không thể quản vậy. Mà hôm đó Tiết Diệp là tìm bọn họ nói lý nên mới bẻ mặt mà ra về, xem ra Tiết Nhu đây là muốn dĩ nha hoàn nha rồi.
Lời của Tiết Nhu vừa dứt, Tiết Diệp căm tức cắn môi nhìn đôi nhạn cứ lờn vờn trước mắt nàng. Thật hận không thể kéo hai con chim đó xuống hung hăng quay thịt ăn.
Suy nghĩ còn chưa dứt đột nhiên liền thấy một con nhạn rơi xuống để nàng che miệng chỉ tay về phía đó kinh hô: “Xem kìa, nhạn rơi rồi.”
Lực chú ý của mọi người đồng loạt tập trung về phía đôi nhạn hiện tại chỉ còn một con. Chỉ nghe con còn bay trên trời kia thê lương kêu lên như nỗi đau xé nát trời xanh vậy, tốc độ của nó vì đau lòng mà bay nhanh hơn nữa.

Mọi người đồng loạt hút khí, xung quanh nhất thời an tĩnh lại không ít. Nhưng người có đôi đều ảm đạm, nữ tử nhịn không được còn khóc lên, nam tử lập tức đưa các nàng rời khỏi hiện trường. Đây là điềm không lành nha, thế mà lúc nãy bọn họ còn ở đây chúc mừng hy vọng dựa hơi Hạ Du Phương lúc này. . .
Nghĩ đến đây da đầu của mọi người đều tê dại, thất thanh thất sắc vội rời khỏi hiện trường. Có người sợ đến không đủ gan bước chỉ có thể cúi đầu cực lực giảm đi lực tồn tại của bản thân.
Con nhạn còn lại bay qua mấy vòng liền mạnh lao xuống, âm thanh kêu xé trời xanh kia cực kỳ chói tai chậm rãi biến mất. Thế nhưng âm thanh đau đớn kia lại cứ quanh quẩn trong tai, trong đầu, trong lòng mỗi một người có mặt nơi đây, rất ám ảnh.
Tiết Nhu lại hợp thời ngâm xương một câu: “Hỏi thế gian tình là vật gì, để đôi lứa sống chết có nhau.” Sau đó còn lắc đầu chép miệng thán: “Cứ nghĩ ra đây giải tâm tình không nghĩ đến lạc nhạn a. Điềm không chút cát lành gì cả. . .ai. . .nhị tỷ, chúng ta mau đi thôi.”
Tiết Diệp nhất thời vui như nở hoa khi thấy cái mặt xám như tro tàn của đôi cẩu nam nữ. Tuy nói còn chưa thể tát lại nhưng vẫn là rất thỏa mãn, vừa đi vừa không quên nói thật to với Tiết Nhu: “Cũng không biết là con cái rơi hay con đực rơi nữa a.”
“Quản nó là con nào, phản chính đều là chết hết.” Tiết Nhu cười hắc hắc thước tha rời đi bỏ lại cái nhìn căm hận mình ở phía sau lưng.
Xích Diễm bay lượn theo bóng lưng hai người, miệng như hóa thành loa nhỏ liên tục phát thông báo: “Nhạn rơi rồi, nhạn rơi rồi.”
Cung Thiên Lan nhịn không được nữa nhấc váy bước thật nhanh đuổi theo, đồng thời hô to: “Tiết Nhu, ngươi cố ý có phải không?”
Tiết Nhu hơi quay người lại, miết nhìn Cung Thiên Lan một mắt hàm tiếu hỏi: “Lời này nói thế nào a?”
“Ngươi. . .” Cung Thiên Lan giận nhưng thực sự cũng không biết phải giải thích thế nào.
“Chớ phải là ngươi muốn nói ta có thể khiến đôi nhạn kia đứng lại, có thể xa như vậy không làm gì mà khiến nó chết sao?” Tiết Nhu nhấp nhấp môi khẽ hừ một tiếng, “Ta còn không có thần thông quảng đại như vậy, ngươi chớ có cường hóa ta thành yêu quái.”
Hạ Du Phương tự biết bên mình đuối lý chỉ có thể kéo Cung Thiên Lan rời đi, một lời cũng không nói.
Tiết Diệp nhìn người đi rồi cũng nhịn không được bật cười thành tiếng, “Đây gọi là có nhân có quả.” Nếu không trêu chọc đến nàng đương nhiên bọn họ cũng không cần chịu xấu mặt như vậy rồi.
Tiết Nhu quay lại nhìn nàng một lúc mới nói: “Nhị tỷ xem như cũng trút được khẩu ác khí rồi, tùy tiện đi xung quanh xem một chút đi, chúng ta cứ đi với nhau như vậy sợ ngươi tìm không được đối tượng đâu. Đến lúc đó ngươi phải tự chải đầu hoặc bị phụ thân tùy tiện chọn một người gả đi thì chớ có mà tìm ta khóc.”

“Biết rồi.” Tiết Diệp nói xong liền mang theo hai nha hoàn thiếp thân rời khỏi tầm mắt của Tiết Nhu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tiết Nhu cũng không ở nơi này nữa, nàng cất bước đi về phương hướng đôi nhạn rơi xuống. Đương nhiên đây đều không phải trùng hợp, mà là do nàng làm. Ai bảo Tiết gia nàng không có thể lực lớn làm gì, đả kích người khác cũng chỉ có thể dùng phương pháp này mà thôi.
Nàng nhờ Tiết Tinh Vân đi bắt một đôi nhạn về, dùng dây dài nhưng có độ dày vừa phải lại bền chắc cột vào chân một con nhạn, sau đó liền ẩn núp ở nơi bày nhạn chuẩn bị bay đi. Khi đàn nhàn bay lên thì thả con nhạn kia ra, để nó bay, chỉ là bay đến một độ cao nhất định liền bị dây kéo lại bay không được nữa.
Đây chính là lý do vì sao có một đôi nhạn bay lòng vòng mãi không chịu rời đi. Sau đó Xích Diễm bay cao lên, Thanh Sơn nhìn thấy, nhân lúc đám người ồn ào thì huýt sáo ra hiệu cho Thúy Liễu ở một đoạn xa hơn. Thúy Liễu nhận được ám hiệu sẽ bắt đầu khảy đàn.
Tiết Tinh Vân nghe được tiếng đàn liền thu dây kéo con nhạn xuống. Con nhạn còn lại thấy vậy đương nhiên là thê lương sau đó lao xuống tự sát. Chỉ là khi nó lao xuống Tiết Tinh Vân sẽ bắt nó lại thế là tránh được một kiếp tàn sát chúng sanh mà có thể báo được thù.
Do đây là sự kiện năm nào cũng có, vì vậy không khó bắt được nhạn cũng không khó tìm được nơi chúng xuất phát. Chỉ là báo hại Tiết Tinh Vân mấy đêm không có về nhà mà ngủ ở ngoài rừng thôi.
Khi mọi người hội ngộ nhau, Tiết Nhu còn vui vẻ cầm lồng có chứa một đôi nhạn bị bắt. Nàng là muốn thả, thế nhưng phải chờ lúc không người đã, nếu không kế hoạch sẽ lộ hết.
“Khổ cực nhị ca rồi.”
Tiết Tinh Vân mang gương mặt hốc hác, đôi mắt thâm quần nhìn nàng: “Đến cùng muội là muốn làm gì ta còn không biết.”
“Được rồi chỉ là muốn giải chút tâm trạng thôi, đa tạ nhị ca, huynh mau trở về nghỉ ngơi đi.” Tiết Nhu xong chuyện liền mau chóng đuổi người.
Tiết Tinh Vân quá mệt mỏi nên cũng không lưu lại nữa.
Tiết Nhu vui vẻ chờ qua một lúc mới thả đôi nhạn này đi, sau đó cùng hai nhau đầu của mình đi ăn một bữa thật ngon. Nàng sờ sờ hà bao ở thắt lưng, lưỡng lự một chút xong mới hạ quyết tâm nói, “Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ đến Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị ăn một lần.”
Hai nha hoàn đều vui đến cười híp mắt vỗ tay, cũng không quản nơi đó của Chung Hạng Siêu hay quá tốn kém nữa.
Luna: Chúc mọi người năm mới phát tài, vạn sự như ý, tấn tài tấn lộc tấn bình an

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.