Chương trước
Chương sau
Lan bị đám đông dẫn đi, tuy cô đã tận lực không để bọn chúng động vào mình nhưng vẫn không tránh khỏi một vài lúc va chạm. Cô không biết đã đi bao lâu, cũng không biết bản thân mình đã đi qua những nơi nào, bởi vì cô bị những tên cao to vây ở giữa che mất tầm nhìn của cô

Chỉ biết qua rất lâu, đám đông rốt cục cũng dừng lại. Sau đó một tiếng động lớn vang lên, giống như tiếng một vật gì đó bị tác động mạnh, cô tự nhiên hiểu được việc gì đang diễn ra, kèm theo đó là tiếng chửi mắng cộc cằn của tên to con lúc nãy

“Này, đồ phản bội, mày lăn ra đây cho tao!”

Vốn tình cảnh này mọi người đã thấy nhiều rồi, giờ thấy thêm nữa cũng vậy thôi, không một tiếng la hét, chỉ có sự hiếu kì, xen lo lắng của một số người

Đám đông liền dạt sang hai bên, đứng ngay bên giường bệnh của bác gái, vẻ mặt tên nào tên nấy cũng rất bặm trợn.

Bác gái giờ đã tỉnh rồi, nhưng dường như vẫn còn rất yếu. Nhìn một đám hung hãn vây đến, bác không khỏi kinh hãi ôm lấy bác Hùng, cả hai vợ chồng đều chỉ biết núp sau đứa con trai, bọn họ già cả hết rồi, làm sao chống lại một đám hung hăng này. Nơi đây cũng chỉ là một bệnh viện không lớn lắm, vậy nên an ninh cũng không được tốt, bảo vệ cũng không đủ để dẹp hết đám đông này, đã nhiều lần 2 bác bị kinh hãi, nhưng đến phút cuối vẫn là chờ công an đến dẹp loạn, cùng với một vài vết thương trên người Sơn

“Đại ca, xin hãy tha cho em, em chỉ muốn ở bên cạnh ba mẹ thôi! Em không muốn đánh đấm gì nữa!”

Sơn không màn sĩ diện, lập tức quỳ thụp xuống đất van xin, đôi tay cậu hơi run run, dường như đang cố kiềm nén cái gì đó

“Mày nói cái gì, mày là tay đấm cừ nhất của nhóm, mày ra khỏi nhóm rồi bọn oắt kia lại tìm đến gây sự cho mà xem, mày thực sự muốn phản bội tụi tao sao?”

“Xin lỗi đại ca, em đã hứa với mẹ từ nay không đánh đấm gì nữa! Em không thể thất hứa!”

Hứa ư? Du côn như bọn này không cần lời hứa! Chỉ có nắm đấm mà thôi!

Ngô Châu- người được gọi là đại ca của Sơn phát rồ lên như một con báo điên, hắn ta vung tay hất đổ hoa quả và nước ở trên bàn, sau đó lại đem chiếc ghế bác Hùng vừa ngồi đánh gãy.

“Là do bà già này khiến mày phải thế không? Vậy để tao xem, mày còn muốn nhẫn nhịn không dùng nắm đấm đến lúc nào!”

Hắn nói xong liền hất đầu cho đám đàn em đứng bên cạnh xông vào Sơn.

Cả một đám đông gần 20 người liền nhào tới, đem Sơn vây đánh, kẻ đấm người đá, chỉ một chốc trên người Sơn đã có vài vết bầm tím, chúng cùng với những vết thương trước làm Sơn trở nên càng thê thảm hơn

Thế nhưng…cậu như một đồng nhân, đánh không biết đau, mặt không nhăn một cái, cũng không rên một tiếng, quả thật nếu không phải nhìn thấy máu từ trên người cậu chảy xuống, Lan còn tưởng người bọn chúng đang đánh chỉ là một người làm bằng kim loại, được làm ra để bọn chúng đánh cho thỏa cơn tức lòng, thỏa sự ngứa ngáy

Sơn nắm chặt đầu quỳ rộp xuống đất, để cho bọn ác nhân kia mặc sức đánh đá, chẳng khác gì một con chó, so với chó còn tệ hơn, nhưng là…dù có bị đánh đến chết cậu cũng không muốn bội tín với mẹ. Một lần là đủ rồi, mẹ cậu vì cậu mà bị thương, cậu không muốn có thêm một người thứ 2, nếu cậu không chấm dứt mọi chuyện tại đây, nếu không tự mình gánh hết, chắc hẳn sẽ có thêm người khác bị thương vì cậu

Ngô Châu quả thực tức đến đỏ con mắt, hắn ta biết đến Sơn là một tay đấm giỏi, trận chiến nào có cậu đều chiến thắng, tuy là Sơn hơi nhút nhát một chút, hơi ít nói một chút, nhưng ít nói mà được việc thì còn gì hơn, vì ít nói nên cậu cũng không mạo phạm nhiều người, cậu được biết đến với cái tên Jacky, là một cái tên vĩ đại trong giới boxing, cũng như trong game online, cũng là người vĩ đại trong băng ‘đầu lâu’ này. Việc cậu đột ngột rời đi như thế này chính là một mất mát lớn của băng đầu lâu, là một tổn thất không bao giờ bù đắp được, vậy nên bằng bất cứ giá nào hắn cũng bắt cậu quay lại

“Hừ, chính bà già này đã xen ngang vào chuyện của bọn này, bà biết tay tôi!”

Ngô Châu chụp lấy cánh tay của bác gái, lôi kéo lấy bác. Bác gái sợ hãi hô to, trong khi bác Hùng lại ra sức ôm lấy vợ mình, bà vẫn còn rất yếu, giờ vẫn chưa thể cử động mạnh được, cái đám ác ôn này dám…

“Buông vợ tôi ra…mau buông ra!”

Bác Hùng ôm lấy vợ càng chặt, cả người ông ghì lấy vợ mình, thân thể vốn đã không to con mấy, nay lại sức cùng lực kiệt cộng thêm lo lắng mấy ngày hôm nay, ông giờ không đủ sức để lôi kéo nữa, Ngô Châu chỉ vung mạnh tay một cái, ông liền ngã ngồi trên mặt đất, còn bác gái thì bị bọn chúng lôi ngã xuống dưới đất

“Bà già nhiều chuyện này!”

Ngô Châu hắn vung tay lên cao, một bạt tai liền giáng mạnh xuống kèm theo tiếng gió quạt mạnh, bác gái hoảng sợ nhắm tịt mắt, sẽ rất đau a

Bác Hùng bất lực với tay về phía vợ mình, cố lê thân hình già nua đến…

“Mẹ…!”

Tiếng gọi tê tâm liệt phế của Sơn vang lên, cậu vùng dậy khỏi đám người, vừa luống cuống đứng lên, lại bị đám đông quật xuống, cậu chỉ có thể bị đè ép dưới mặt đất, đôi tay rướm máu vươn lên, hướng về phía mẹ mình gọi lớn, nước mắt bắt đầu tràn khóe mi

Không gian dường như chững lại, lâu thật là lâu vẫn không có tiếng thanh thúy nào vang lên, bác gái tí hí mắt nhìn ra, chỉ thấy…

Một bóng lưng màu trắng vừa mảnh khảnh lại nhỏ nhắm, góc áo bay bay trong gió với mái tóc đen dài, một vài cộng bay loạn còn phất vào mặt bác

Thật mạnh mẽ…! Thật đẹp!

Lan chính xác chụp lấy cánh tay của Ngô Châu, hung hăng đem hắn đẩy lui lại phía sau, lực tay vô cùng lớn làm một tên con trai to con như hắn cũng chịu không nổi

“Cô…”

Ngô Châu trợn to mắt nhìn thân hình nhỏ nhắn trước mặt, cho hắn vàng hắn cũng không dám tin đây là một cô gái chân yếu tay mềm, là người vừa rồi bọn hắn còn thỏa sức chọc ghẹo

“Thả Sơn ra!”

Lan lười tranh cãi với bọn hắn, lập tức đi vào vấn đề chính, có vẻ hôm nay cô phải giải quyết triệt để chuyện này rồi!

Ngô Châu thu lại ánh mắt, vẻ mặt thích thú đứng lên, hắn phủi phủi quần áo của mình, tỏ vẻ là một người trang nhã lịch sự, ánh mắt tỏa ra sự thèm muốn, vẫn không ngừng nhìn về phía Lan như nhìn một con mồi

“Cô em, khá lắm! Vừa đẹp lại vừa hấp dẫn, rất có sức hút nha! Làm bạn gái anh nhé!”

Hắn ta cầm lấy tay của Lan, muốn hôn lên mu bàn tay của cô như cách một hoàng tử lịch sự trao nụ hôn gợi tình cho một cô gái, nhưng với điều kiện đó là một hoàng tử phong lưu lịch lãm, còn hắn, vừa to con vừa thô kệch, hành động này chẳng khác nào phỉ nhổ cái đẹp, phỉ nhổ sự quyền quí, lịch lãm. Tốt nhất vẫn không làm tốt hơn, đừng làm cô buồn nôn

Lan hơi vặn cánh tay, bước chân khẽ chuyển, lập tức vòng ra phía sau hắn, đem cánh tay của hắn khóa chặt ở đằng sau. Hắn đã làm cô nổi giận thật rồi!

“Sơn đã không muốn đánh đấm thì cũng đừng có ép nó, để bổn tiểu thư đây thay Sơn cùng chơi với các người! Muốn nặng muốn nhẹ đều có!”

Vừa nói xong, Lan liền xoay người tặng cho Ngô Châu một cú đá thật đẹp, đem hắn đá đến góc tường. Một cước thật mạnh, làm Ngô Châu phun ra một búng máu, cũng làm cho tất cả mọi người sững sờ, cả bác Hùng, bác gái, cả Sơn, đám du côn đó và kể cả tất cả mọi người đang chứng kiến cuộc ẩu đả này

“Người nào muốn đánh nhau cứ lên, bổn tiểu thư không ngán ai cả!”

Ngô Châu hùng hổ được một hồi, sau một cú đá Lan tặng, chỉ có thể nằm bất động dưới đất, giống như một xác chết không hơn không kém

Có kẻ biết run sợ, từng bước từng bước lùi lại, nhưng có kẻ lại gan lớn bằng trời, hoặc là hắn khinh cô là con gái, nên vẫn tiến lên nghênh chiến, nhưng là…tên nào tiến lên cũng đều không có kết cục tốt, nhẹ nhất chỉ là nghỉ dưỡng vài hôm nhưng nặng chính là phải bó bột vài tháng

Hẳn bị con gái đánh như thế, bọn họ rất không cam lòng, vậy nên tên nào tên nấy nhìn cô cũng đều rất dữ tợn có kẻ còn hung hăng chỉ vào mặt cô cảnh cáo

“Cô sẽ không yên đâu, ba của Ngô Châu chính là phó viện kiểm sát, cô sẽ biết cảm giác sống trong ngục như thế nào!”

Được, cô chờ!

Bác gái lo sợ, đôi tay với nhiều vết chai hơi run run nắm lấy tay cô, lắc đầu, mặc khác lại đến trước đám côn đồ kia nhỏ giọng xin lỗi

“Thực xin lỗi, đây không phải…”

Nhưng là lời xin lỗi còn nói chưa xong đã bị Lan cắt ngang, trước giờ cô làm việc chưa bao giờ vì sợ mà hối hận, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải tự thân gánh lấy trách nhiệm, huống hồ gì trước giờ cô chưa biết sợ là gì

“Để rồi xem!”

Cô nói xong liền lôi điện thoại ra gọi cho Akira, liên quan đến viện kiểm sát, cô vẫn không muốn ra mặt, cô ghét nhất những nơi như thế!

Qua một hồi chuông dài, rốt cục Akira cũng bắt máy, cô nhóc cơ hồ rất vui, còn vui như gặp mưa lúc hạn hán

“Chị đang ở đâu? Mọi người đang đi tìm chị đấy!”

“Ok, chị ổn! Chị có chuyện muốn nhờ!”

Lan hơi hơi gãi đầu, khó xử nói. Cô biết một khi cô gọi cho bọn họ, biết một khi cô đem sự việc này kể ra, hành tung của cô chắc chắn sẽ bị bại lộ, cũng biết ngày tháng yên ổn của cô sẽ kết thúc tại đây, nhưng cô thực hết cách, cô không thể tự mình giải quyết chuyện này…

“Tra xem phó viện kiểm sát có đứa con phá gia chi tử nào tên Ngô Châu không? Còn có đến bệnh viện XXX tại YYY đem đám côn đồ gây rối ở nơi này đi kiện cho chị, tên nào dám sớ rớ hay giúp đỡ bọn chúng thoát tội oan thì cứ thẳng tay mà trị, gỡ quân hàm, chức trách của chúng cho chị, cái gì mà phó với chả trưởng, ngay cả một cái viện cảnh sát Sakura này còn đập được, nói chi đến một phó viện nhỏ nhoi! Đem đám phá hoại xã hội này ném vào tù, hay trại cải tạo gì đó cũng tốt, đem đi xung quân nghĩa vụ cũng tốt, tóm lại làm cho xã hội này sạch sẽ một tí, hiểu chưa?”

“Vâng”

Akira nhận lệnh, một bên âm thầm lau mồ hôi, không biết đám người viện cảnh sát kia lại gây sự gì với chị cả, để chị ấy nổi giận đến thế. Nhưng để chị Lan nổi giận, trươc giờ cũng chỉ có một lí do duy nhất, đó chính là người thân, những người mà chị ấy yêu quý nhất!

Lan hừ một tiếng liền gập máy, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua đám người, chỉ thấy đám người kia mặt mày đã tái hẳn đi, có tên kinh hãi, đứng thẳng lên, một tay ôm bụng chỉ thẳng vào mặt cô, run run hỏi

“Rốt cục cô là ai? Là ai…mà…mà…ngay cả phó viện…à không cả viện kiểm soát cũng muốn động vào?”

Lan lười trả lời câu hỏi này, trực tiếp lờ đi, chuyển sự chú ý đến trên người Sơn, cùng bác gái đang đứng phía trước mình, chỉ thấy hai người bọn họ cũng đang nhìn mình chằm chằm như có rất nhiều điều muốn hỏi, lại như kinh ngạc không nói thành lời

Bác Hùng lúc này đã lấy lại bình tĩnh, vội vội vàng vàng đứng lên chạy về phía vợ mình dìu lấy bà, xem xét một hồi lại nhìn đến cô

“Sakura, cháu không sao chứ?”

Lan cảm thấy sống mũi cay cay, giống như thời gian quay lại 10 năm về trước, khi đó cô vì chạy theo Sơn nô đùa mà té ngã, cũng là bác đã ân cần hỏi han cô, cũng chỉ một câu hỏi ấm áp thế thôi “Cháu không sao chứ?” nhưng đã sưởi ấm trái tim thiếu hụt tình thương này của cô. Bác mang hơi thở của một người cha, thứ mà cô luôn ước ao được cả, trải qua 10 năm, bây giờ lại nghe thấy một câu hỏi quen thuộc như thế, cô như được sống lại tuổi thơ đẹp đẽ 10 năm về trước

Cô lắc đầu, cười tươi

“Bác nên lo cho Sơn thì hơn!”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến bác Hùng chỉ hừ lạnh, làm ra bộ dáng không hề biết chuyện gì xảy ra với con trai mình

“Tự nó làm tự nó chịu, đã thế còn làm liên lụy đến gia đình!”

Bác này…cứ giận dỗi!

Nhưng cô biết, ông đã rất lo, lúc nãy cơ hồ ông chỉ muốn xông ra bảo vệ cậu nhóc, có cha mẹ nào không thương con kia chứ!

“Sa…Sakura! Thật là Sakura!”

Bác gái lắp bắp kêu lên, lúc đầu bà còn ngờ vực, nhưng ông chồng nhà bác đã khẳng định như thế, còn không phải sao?

Lan cười cười gât đầu, sau liền nhào đến ôm chầm lấy bác gái, như một đứa con gái đi xa mới về

“Lâu rồi mới gặp lại bác, mọi người đều khỏe mạnh, con mừng lắm!”

“Sakura…Sakura, con ở đâu mấy chục năm nay? Còn sống sao không báo tin cho mọi người một tiếng, bác còn tưởng con đã chết rồi!”

Phụ nữ lắm nước mắt quả không sai, bác gái vừa mới ôm lấy Lan liền bật khóc nức nở, cũng không tránh khỏi, chục năm mới gặp lại, còn là người tưởng chừng ở cõi chết trở về, như thế nào bác lại không khóc

“Chuyện dài lắm ạ, con sẽ kể sau, chuyện quan trọng bây giờ chính là bác phải nghỉ dưỡng cho khỏe lại, mọi chuyện con sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ không ai đến tìm gia đình quấy rối nữa đâu ạ!”

Bác gái lắc đầu lại gật gật đầu, đẩy Lan ra rồi nhìn từ trên xuống dưới

“Nay con lớn rồi, càng xinh đẹp ra, vừa rồi bác còn nhìn không ra, nếu không phải con tự nhận là Sakura, không phải bác Hùng gọi tên con, có lẽ bác sẽ không nhận ra nữa!”

Lan ngượng ngùng gãi đầu, từ xinh đẹp này cô đã nghe nhiều người nói rồi nhưng đến bây giờ vẫn không thể thích nghi được với cái từ mĩ miều đó

“Chị…thực là… Sakura sao?”

Sơn khó nhọc cất tiếng, lại nhút nhát không dám gọi một tiếng Sakura, bởi lẽ cái chết năm đó của cô đã trở thành cái bóng trong lòng cậu, đem cậu giam sâu vào trong bóng tối, càng lớn càng nhút nhát, càng ngại giao du với mọi người, cứ tưởng cậu kết bè kết phái như thế thì cởi mở hơn nhưng thực ra cậu cũng chẳng nói chuyện với ai nhiều, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình như game, hay boxing

Lan ti hí mắt nhìn Sơn lại làm như không quen biết, khoanh tay nhìn một hướng khác, giọng giận dỗi nói

“Không quen! Cậu nhận nhầm người rồi!”

Cô còn nhớ rõ lắm, gần nửa tiếng trước, còn có người không nhận ra cô a!

Con gái dễ giận khó nguôi a!

Vợ chồng bác Hùng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng đành chịu bật cười, thời gian như quay trở về 10 năm về trước, vẫn là một cô nhóc Sakura dễ thương năm nào, vẫn là một cậu nhóc Sơn nhút nhát vui vẻ như năm nào, và vẫn là một đôi vợ chồng trẻ ngồi trên chõng tre, nhìn bọn trẻ nhỏ mà cười như năm nào. Thật đẹp!

Sơn nhìn cô, lại nhìn ba mẹ mình, bất giác khóe môi kéo lên một nụ cười thật đẹp! Trở về rồi, ngày tháng mà cậu tưởng chừng như không thể tìm lại được!

Chị…Sakura!

Sơn như thấy được…

…cây hoa anh đào…trên ngọn đồi nọ…

….hoa đang nở rộ…dưới ánh mặt trời…!!!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.